“Vị đồng chí này, lời này của cô có chứng cớ không? Cái gì mà chúng ta bỏ đói cô ta hai bữa?” Ôn Tứ Nguyệt cau mày hỏi.
“Không bỏ đói cô ấy ư, cô ấy là một cô gái trong thành cực kỳ có giáo dưỡng, có thể ăn uống như lang như hổ sao?” Lý Hồng Kỳ tức giận nói.
Ôn Tứ Nguyệt nghe nói như vậy, trong lòng nhịn không được thấy buồn cười, “Nhà tôi tương đối nghèo, ăn cơm chính là nước tương cùng cơm hạt kê, chính cô ta ăn không được, vẩy mặt liền đi, chúng tôi cũng không có biện pháp, chẳng lẽ còn muốn chúng ta đi bán máu đổi mì cho cô ta sao?”
Lý Hồng Kỳ sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Vương Vệ Hồng, “Cô ấy nói thật ư?” Trong lòng Lý Hồng Kỳ có chút hối hận, bản thân không cẩn thận hỏi Vương Vệ Hồng, chỉ là buổi sáng khi cô ta tới tìm mình, vừa vặn đυ.ng phải thời điểm ăn cơm, khi ăn cứ như kẻ đói bụng tám trăm năm.
Vương Vệ Hồng cúi đầu không nói gì, nhưng xem như là chấp nhận.
Lý Hồng Kỳ thấy vậy, tự biết mình đuối lý, nhưng cô ta là một cô gái trong thành, dựa vào cái gì mà xin lỗi hai nha đầu nông thôn chứ?
Vì thế chỉ miệng bĩu môi nói: “Vậy thì sao? Cô có biết Vệ Hồng ăn gì ở nhà không? Cô lại cho cô ấy ăn những thứ này? Ba mẹ cô ấy ở trong thành phố đều là nhân vật có đầu có mặt, tôi thấy cô cũng rất thông minh cơ mà, sao lại không biết cách làm người vậy?”
Làm người biết thế cố là tốt, nhưng quá khéo léo, cũng không nhất định là chuyện tốt gì.
Ôn Tứ Nguyệt sợ đi trễ, cho nên lôi kéo Ôn Quýt Cảnh đi vòng không để ý hai người bọn họ nữa.
Ai biết hai người này vậy mà lại đuổi theo không rời đến sườn núi.
Lúa mì đã thu hoạch xong, đậu trong ruộng cũng nhổ gần hết, hiện giờ khoai tây đều trồng trong đất hoang.
Lá khoai tây đã khô đến mức ủ rũ, lúc này là lúc đào khoai tây tốt nhất, còn có thể bắt kịp mặt trời cuối tháng tám này, làm chút khoai tây khô, ngày lễ tết lấy dầu chiên một cái, liền có thể được một cái đĩa đầy ụ.
Nhưng không ngờ rằng Lý Hồng Kỳ mang theo Vương Vệ Hồng thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối, dáng vẻ bị Ôn Tứ Nguyệt ngược đãi.
Các cô cũng không làm được công việc nặng nhọc này, ngồi bên cạnh bụi cây nhỏ ở rìa gò đất, trên sườn núi mọc rêu thật dày, mặt trời vừa phơi nắng, vừa mềm vừa ấm, hai người cứ như vậy ngồi ở phía trên nhìn mọi người đào khoai tây.
Hai người mặc váy hoa vụn, trên bím tóc buộc sợi len màu sắc, ngồi trên sườn núi này, chính là một phong cảnh đẹp đẽ, khiến cho những người làm việc trong ruộng liên tiếp ngẩng đầu nhìn lại.
Trong lòng tự nhủ, con gái trong đoàn văn công này quả thật xinh đẹp, nhất là các nam thanh niên độc thân, lại càng thường xuyên tìm cớ uống nước, sau đó lúc đi ngang qua cố ý thả chậm bước nhìn thêm hai lần.
Nếu đã vào được đoàn văn công, tướng mạo đương nhiên không kém, cho nên đám người Vương Vệ Hồng không hề kinh ngạc ánh mắt hâm mộ hâm mộ của mọi người, đã sớm quen rồi.