Chương 31: Anh Tới Cứu Đây

nhóm dịch: bánh bao

Trong lúc rối rắm này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng ấm ức, “Vợ ơi, đầu anh đau quá nha, mau đỡ anh đi vào trong phòng nằm một lát.”

Là Tiêu Mạc Nhiên trở lại, rõ ràng là một người trẻ tuổi rất tuấn nhã, vóc người cũng cao ngất, nhưng hết lần này tới lần khác lại đỡ trán, dáng vẻ phù phong nhược liễu đi vào, vậy mà không làm cho người ta cảm thấy có nửa điểm nương, thậm chí còn cảm thấy đẹp.

Ôn Tứ Nguyệt biết Tiêu Mạc Nhiên ôn nhu đến kỳ cục, nhưng hiện tại dáng vẻ này cũng thực sự là...

Cơ mà người đẹp chính là chiếm tiện nghi, làm cái gì cũng đẹp. Vì thế vội vàng tiến lên đón anh, ngửi được mùi rượu trên người, không cần nghĩ khẳng định ở nhà đại đội trưởng uống rượu.

Cô khẽ nói với Quýt Cảnh nói: “Chị, giúp em đun một ấm nước đi, lát nữa em phải tắm rửa.”

Vì thế, Ôn Quýt Cảnh cũng không cần lo lắng làm thế nào mở miệng từ chối Vương Vệ Hồng, vội vàng đi vào bếp.

Ôn Tứ Nguyệt đỡ Tiêu Mạc Nhiên nhu nhược vào phòng, lập tức buông tay ra, thấp giọng hỏi: “Đại đội trưởng có chủ ý gì? Chú ấy vậy mà nỡ lấy rượu ra để chuốc anh?”



“Vợ thật thông minh, Quốc Tín nhà chú ấy sắp về, đúng lúc đoàn văn công này tới nhiều đồng chí nữ như vậy, cho nên muốn tìm vợ cho Quốc Tín.” Không phải Tiêu Mạc Nhiên khinh thường đại đội trưởng, mà là cô gái trong thành người ta, làm sao có thể nguyện ý gả đến Sơn Tạp Lý này? Có rất ít người thoát tục như anh.

Bình thường bọn họ ở trong phòng sẽ không xưng hô như vậy, nhưng Ôn Tứ Nguyệt hoàn toàn bị đề tài này hấp dẫn, thoáng cái không kịp phản ứng, ngược lại nhịn không được cười nói: “Đại đội trưởng nghĩ cái gì vậy? Có thể vào đoàn văn công đều là con gái xinh đẹp, Quốc Tín là kỹ thuật sửa xe, nhưng cái đầu anh ta không cao bằng tôi...”

Cho dù đây không phải là thời đại nhìn toàn bộ mặt mũi, nhưng Quốc Tín không có hộ khẩu trong thành, cha mẹ cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, còn không có món nghề, đầu óc nhà ai có hố nguyện ý gả cho cậu ta chứ?

“Anh đồng ý sao?”

Không nghĩ tới Tiêu Mạc Nhiên lập tức đỡ trán, lảo đảo nằm xuống giường, “Tôi uống say.”

Ôn Tứ Nguyệt thấy vậy, nhịn không được cười nói: “Coi như anh thông minh, tôi đi gội đầu, anh cứ ngủ trước đi, cả người đầy mùi rượu đừng làm bẩn khăn gối của tôi.”

“À.” Tiêu Mạc Nhiên có chút không tình nguyện giật giật, anh không uống nhiều, chính là bôi chút rượu lên người mà thôi.