Chương 18: Lời Đồn Nhảm

nhóm dịch: bánh bao

Mấy người liên tục gật đầu, Đinh Dung Sơn lần nữa xác nhận với anh, “Anh Nhiên, thật sự sẽ khôi phục kỳ thi đại học sao?”

“Nghe tôi không sai, tôi về trước, mấy người cũng về sớm đi.” Tiêu Mạc Nhiên dùng lá chuối bọc thỏ rồi nhét vào trong ngực, sau đó tạm biệt với bọn họ.

Không nghĩ tới trở về vừa mới xuống đầu tường vừa xoay người, liền đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ôn Tứ Nguyệt.

Tiêu Mạc Nhiên làm cho sợ hãi một chút, “Cô ở đây làm gì vậy?”

“Lời này tôi nên hỏi anh mới đúng, lén lút lén lút, trong ngực giấu cái gì?” Ôn Tứ Nguyệt hỏi, một mặt duỗi cổ, giống như một con mèo con ngửi lên người anh.

Thơm quá, chính là nhất thời nhớ không ra đây là mùi gì.

Cũng không trách cô, tết năm ngoái không ăn thịt, gần hai năm cô chưa từng nếm qua mùi thịt.

“Đây, đây là đồ mấy anh em cho tôi.” Tiêu Mạc Nhiên vốn mang về cho bọn họ, tự nhiên trực tiếp từ trong ngực lấy ra.

Không ngờ Ôn Tứ Nguyệt vừa nhìn, nhất thời sợ tới mức không nhẹ, vội vàng lôi kéo hắn đi vào trong phòng bếp, “Tôi nghe nói mấy người to gan, nhưng không nghĩ lại bạo dạn như vậy, mau giấu kỹ, đừng để người khác phát hiện.” Chỉ là tìm một vòng, phát hiện chỉ có trong bếp là an toàn nhất, liền nhét vào.



Sau đó vội hỏi Tiêu Mạc Nhiên, “Xác định không ai nhìn thấy chứ?”

Ngoại trừ cô xuất quỷ nhập thần như vậy, ai nửa đêm canh ba còn dậy chứ? Tiêu Mạc Nhiên lắc đầu, thoạt nhìn thành thật lại đáng yêu, nào có dáng vẻ đại ca trầm ổn trước mặt bọn Đinh Dung Sơn.

Chuyện thịt thỏ này qua không được hai ngày, liền nghe đại đội trưởng nói, đoàn văn công trong thành phố đến biểu diễn, hơn nữa còn sẽ đến các thôn đóng quân.

Ôn Tứ Nguyệt cuối cùng cũng nếm được mùi thịt, còn coi Tiêu Mạc Nhiên là người nhà mình, coi như người hầu mang theo phía sau, khiến người trong thôn nói nhảm không ít.

Có người nói cô say mê dáng vẻ của Tiêu Mạc Nhiên, có người nói cô không có cha mẹ giáo dưỡng không hiểu chuyện, đàn ông đẹp trai có ích gì chứ, phải có sức khỏe làm được việc.

Nếu không chính là cô ham vé xe đạp cùng lương thực trong tay Tiêu Mạc Nhiên.

Ôn Quýt Cảnh nghe xong lập tức cãi nhau với người ta, đương nhiên là không cãi nổi, mắt đỏ hoe trở về.

Đương sự Ôn Tứ Nguyệt còn không thèm quan tâm tý nào, bởi vì đoàn văn công trong thành phố này, không phải là đoàn của Vương Vệ Hồng sao?

Mà một đương sự khác là Tiêu Mạc Nhiên tựa hồ bị việc này ảnh hưởng không nhẹ, chủ động tìm Ôn Tứ Nguyệt xin lỗi: “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, làm cho người trong thôn chỉ trỏ cô.”