Chương 17: Anh Nhiên!

nhóm dịch: bánh bao

Đối phương nhìn thấy anh liền giống như tên trộm hề hề tiến lên nhỏ giọng nói: “Buổi chiều không làm việc, mấy người anh em vụиɠ ŧяộʍ lên núi săn mấy con thỏ để nướng.”

Núi là của tập thể, tất cả mọi thứ trong núi cũng là tài sản công cộng, vì vậy họ không được phép vào núi để săn bắn.

Nhưng đám đệ tử trong thành này, làm sao chịu được khổ sở chứ? Đương nhiên là cách năm ba năm nghĩ biện pháp ăn gì đó.

Trước kia lúc thôn kia, đại đội trưởng ngược lại phát hiện, nhưng biết bọn họ đều có lai lịch khó lường, cũng mở một con mắt nhắm một con mắt không quản nhiều.

Hai người nhanh chóng đi đến rừng trúc lớn phía sau nhà máy gạch cũ, đi vào không được mấy bước quả nhiên đã nhìn thấy ánh lửa.

Đám người bốn người bọn họ, tất cả đều là đồng chí nam, tuy rằng không rõ ràng Tiêu Mạc Nhiên rốt cuộc có bối cảnh gì, nhưng ngày anh lên xe lửa đi về phía tây nam này, có mấy người có diện mạo đến tiễn anh.

Cho nên tất cả mọi người đều lấy anh làm chủ, trước kia đều luôn tranh nhau làm việc cho Tiêu Mạc Nhiên, dù sao tất cả mọi người đều được chia công điểm.



“Anh Nhiên.” Ba người khác nhìn thấy anh tới, vội vàng đứng dậy đưa chân thỏ nướng trong tay cho anh.

Đương nhiên, Tiêu Mạc Nhiên cũng không phải kẻ ăn không, ví dụ như trong nhà gửi tới những món ăn nhẹ và đường cao cấp, không ít lần chia cho mấy người anh em này.

Tiêu Mạc Nhiên nhận đùi thỏ, cũng nhớ tới Ôn Tứ Nguyệt vẻ mặt chờ mong nói chuyện muốn làm thịt cho hắn, rõ ràng là cô muốn ăn, vì thế chỉ vào bọn họ nói: “Để cho tôi một cái, lát nữa tôi mang về.”

Mọi người đều biết vận khí của anh không tốt, được phân đến nhà có điều kiện kém nhất, hai cô gái cùng một lão đầu bệnh tật, trong thôn hàng năm phân lương thực bọn họ luôn được ít nhất, thường xuyên ăn không đủ no, cũng lầm tưởng anh mang về làm lương khô, chẳng những không có dị nghị, ngược lại để cho hắn mang theo nhiều hơn một chút.

Cơ mà may mắn anh Nhiên lợi hại, thay hàn bí thư gia tìm được phần mộ tổ tiên, nghe nói được không ít lương phiếu, cả nhà kia hẳn là cũng thơm lây.

Mấy người lại không biết, hiện giờ trên người Tiêu Mạc Nhiên nửa vé lương thực còn không có, con thỏ này anh muốn mang về cho Ôn gia.

Sợ bị người trong thôn phát hiện, bọn họ cũng không dám ở lại lâu, ăn xong thu dọn xong liền ai về nhà nấy, Tiêu Mạc Nhiên nhắc nhở mấy người: “Các người cũng đừng quên lời tôi nói, rảnh rỗi đọc sách nhiều hơn.”