Chương 13: Nhìn Từ Tướng Mạo

nhóm dịch: bánh bao

Chính quyền huyện Kim Ngư Loan hiện tại còn chưa kéo đèn điện, chứ đừng nói đến xã này, Vương Trung Cường một bước cũng không muốn ở lại lâu, vội vội vàng vàng rời đi, tranh thủ buổi tối có thể tìm một chỗ ở huyện qua đêm.

Mà lúc đó, Tiêu Mạc Nhiên cùng Ôn Quýt Cảnh cũng ở đây, tự nhiên đều hiểu được thân phận của Ôn Tứ Nguyệt.

Quýt Cảnh là rõ ràng cảm thấy vui mừng thay cô, dù sao nghe chú Vương kia nói, nhà ở trong thành phố, bọn họ là hộ làm quan, hơn nữa tìm cho Tứ Nguyệt một đối tượng tốt, cha người ta là xã trưởng của xã cung ứng tiêu thụ..

Đó là xã cung ứng tiêu thụ trong thành phố đó.

Nhưng lại luyến tiếc Ôn Tứ Nguyệt, tâm tình không khỏi có chút sa sút.

Ngược lại ông Ôn thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy Ôn Tứ Nguyệt trở về đem rau dại giao cho Quýt Cảnh, liền đổ than vào trong góc, một mặt nói chuyện này với cô, thấy Tứ Nguyệt ngồi xổm trong viện rửa mặt, trong lòng có chút không rõ, “Cháu nghĩ như thế nào?”

“Cháu nghĩ gì ư? Ông nội, chẳng lẽ ông nhìn không ra tướng mạo người nọ là kiểu người gì sao? Nếu cháu về cùng ông ta chắc chắn không có kết cục tốt, hay là ông cảm thấy cháu không phải cháu gái ruột của ông, nên muốn đuổi cháu đi?” Thế giới này tuy rằng không có linh khí có thể sử dụng, uy lực phù của cô tuy rằng giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể dùng được.



Nhưng Ôn Tứ Nguyệt cảm thấy bỗng nhiên biết thứ này, tất nhiên sẽ khiến người bên ngoài hoài nghi, cho nên nghĩ ra biện pháp này.

ông Ôn trước kia cũng làm nghề ĐÓ, chỉ là sau khi kiến quốc mấy thứ này không được lên đài, chính ÔNG ẤY cũng cảm thấy là mình tạo nghiệt, mới khiến cho năm xưa mất vợ, trung niên đau đớn mất con cái, cho nên kiên quyết không động vào nữa.

Nhưng những cuốn sách kia ông ấy lại giấu rất tốt, khi còn bé Ôn Tứ Nguyệt và Quýt Cảnh còn nghịch mấy quyển đấy, chiếu lên mặt vẽ phù chơi.

Kết quả bị ông Ôn hung hăng đánh một trận, từ đó về sau hai người không động đến những cuốn sách của ông Ôn.

Mà giờ phút này lời này của cô rõ ràng đã tiết lộ cho ông Ôn, những cuốn sách của ông Ôn, cô vẫn động vào.

Quả nhiên, ông Ôn vốn đang ngồi trên băng ghế nhỏ bỗng nhiên nổi lên, “Con bé bướng bỉnh này! Ai bảo cháu lại...”

Nhưng lời nói đến bên miệng, nhớ tới tướng mạo Vương Trung Cường kia, lại nhìn thấy Tiêu Mạc Nhiên từ trong cửa sổ đông phòng thò đầu ra, liền đem lời nói dừng lại, sau đó kéo Ôn Tứ Nguyệt còn chưa rửa mặt xong đi vào trong phòng ông ấy.