Chương 12: Tôi Không Phải Con Ông!

nhóm dịch: bánh bao

Vương Trung Cường mỗi bước chân đều giẫm lên trong bùn đen ngòm, nội tâm khẽ rủa đúng là làm bẩn đôi giày da, nhưng ông ta không quên nhiệm vụ mình đến đây làm gì.

Chỉ là nhìn thấy khuôn mặt đầy tro than đen trước mắt này, thật sự là không cách nào cùng liên tưởng đến cách nói xinh xắn mà người đưa tin, ông ta bỗng nhiên có chút hối hận không nên đến đây mới phải, chỉ có dáng vẻ này, Lưu xã trưởng cho dù đồng ý, thì con trai ông ta cũng sẽ không đồng ý!

Điều này làm cho Vương Trung Cường có chút hối hận, mình không nên tới. Sự ghét bỏ trong mắt đối với Ôn Tứ Nguyệt cũng không chút che dấu, “Cô chính là Ôn Tứ Nguyệt?”

Ôn Tứ Nguyệt ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, trả lời rất quyết đoán, “Không phải.” Dứt lời, đứng dậy xách túi rời đi, để lại Vương Trung Cường ngây ngốc đứng tại chỗ.

Vậy mà không phải vậy? Không ai khác ở đây. Cơ mà Vương Trung Cường cũng không tức giận người trong khe sông chỉ cho mình sai người, ngược lại có chút may mắn, cô không phải Ôn Tứ Nguyệt là tốt rồi. Xấu xí như vậy, làm sao có thể là con gái của ông ta chứ.



Ôn Tứ Nguyệt không về nhà, đất ruộng là của tập thể, ngay cả rau dại trong ruộng cô cũng không đào được, vậy thì theo bờ ruộng một đường đi về phía bắc lò gạch cũ, đào một ít bồ công anh với xa tiền tử.

Như các lão thái thái trong thôn nói, hiện tại coi như là bắt kịp thời đại, mấy năm trước còn binh hoang mã loạn, đừng nói là có thể đào được xa tiền tử bồ công anh, ngay cả vỏ cây cũng chưa chắc có thể lột được nửa miếng vỏ.

Dưới túi là than đá, phía trên chất đầy rau dại cô đào, đến bên giếng cũ của lò gạch cũ, nhìn thấy Tuệ Tuệ trong thôn giặt quần áo, liền xách rau dại của mình tới để rửa sạch.

“Cô nhặt được đồ tốt rồi.” Tuệ Tuệ tiến lại gần, trong mắt hâm mộ là không giấu được, “Bọn họ đều ngại người nọ làm không được việc, ai biết lai lịch của người ta không nhỏ, vừa rồi lúc tôi đến bên giếng, còn nghe nói đại quan trong thành cho anh ấy một vé xe đạp.”

Ôn Tứ Nguyệt vừa nghe, vé xe đạp đã đến tay, chẳng khác nào nhìn thấy ngựa, trong lòng bởi vì Vương Trung Cường tới mà tức giận giờ đây hoàn toàn không còn tý nào, vui mừng vui vẻ thuận tiện nhặt rau dại xong, thu dọn xong mới chào Tuệ Tuệ về nhà.

Không ngờ Vương Trung Cường ở trong đập than không tìm được Ôn Tứ Nguyệt xinh đẹp, liền tìm đến trong nhà Ôn Tứ Nguyệt trong thôn, cùng ông Ôn ở trong sân tu trúc trúc làm sọc sương nói rõ ý đồ tới, sau đó để lại hai cân lương phiếu, còn bảo Ôn Tứ Nguyệt chuẩn bị tốt, đầu tháng sau đến đón cô.