Chương 11: Cha Con Gặp Lại

nhóm dịch: bánh bao

“Bí thư Hàn nói sẽ cho tôi một vé xe đạp.”

Quả nhiên, Ôn Tứ Nguyệt trực tiếp mở miệng từ chối, “Không cần.”

Nhưng quay đầu lại nhớ tới cái gì, lập tức đổi giọng nói: “Cần cần, đến lúc đó lấy được vé, chúng ta lại đổi ngựa với đại đội.”

Đại đội trưởng đỏ mắt, đại đội bên cạnh có xe đạp, mỗi lần đi huyện đều đi xe đạp, ông ấy toàn bộ dựa vào hai chân.

Cô đã sớm muốn mang con ngựa kia trở về, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm liền đi đến mỏ than nhỏ ở khe sông để lấy chút than, trừ bỏ phần nộp cho đại đội, còn có thể dư chút tiền, tết năm nay không chừng có thể mua cho ông nội một ít bông làm quần bông.

Quan trọng nhất là trong nhà chỉ có hai chị em và ông nội, với sức làm của cả nhà nếu có thêm ngựa thì càng tốt.

Tiêu Mạc Nhiên nghe lời đồng ý, ngày hôm sau hắn anh bị đại đội trưởng gọi đi bàn chuyện với Hàn bí thư, cũng tính là nửa ngày công điểm.

Buổi chiều không còn việc để lầm, Ôn Tứ Nguyệt để Quýt Cảnh ở nhà chăm sóc ông nội, bản thân thì xách túi ra mương nhặt than.



Nhưng trong mương đã bị người trong thôn chiếm lĩnh, cô đến hơi muộn, căn bản không còn vị trí, chỉ có thể đi trên đập bên cạnh.

Trên đập chất đống đều là một ít xỉ đất vận chuyển từ trong mỏ than ra, bên trong coi như là có cá lọt lưới, nhưng cũng không thể so với trong khe sông.

Nhưng không có biện pháp, cô một tay cầm cuốc nhỏ móc ở bên trong, một tay xách túi, cả người tập trung tinh thần tìm kiếm tiểu than ẩn trong đất, cho dù là than lớn bằng cái móng tay thì cũng không buông tha.

Đột nhiên, nghe thấy trong mương có người hét lên với cô, “Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt, có người tìm cô này!”

Ôn Tứ Nguyệt hoảng sợ, cho rằng thân thể ông nội xảy ra vấn đề, vội vàng quay đầu nhìn lại, bỗng thấy trên bờ ruộng bên cạnh mương có một người đàn ông trung niên đang vẫy tay với cô.

Lúc trước cô còn tưởng rằng Tiêu Mạc Nhiên nói lỡ miệng, đoàn người của Hàn bí thư tìm tới, nhưng chợt phản ứng lại, người này trông rất lạ.

Trong lúc cô nghi ngờ, người đàn ông đã đi qua cây cầu gỗ trên mương để đi về phía đập.

Người này mặc bộ đồ Trung Sơn màu xám đá, đeo mắt kính, trong nách kẹp cặp, đây không phải là hình tượng mà Vương Trung Cường xuất hiện lần đầu tiên sao?

Nhưng tại sao ông ta lại đến sớm hơn dự đoán chứ? Ôn Tứ Nguyệt còn tưởng rằng phải tận vài ngày nữa.