Chương 1: Cô Đã Bị Quyên Góp 1

“Sắp tới trạm Lan huyện, các đồng chí xuống xe xin lấy hành lý...”

Trên xe lửa chở đầy thanh niên trí thức, vẻ mặt Lâm Niệm Hòa căng thẳng đeo hành lý trên lưng, biểu cảm vừa buồn vừa hào hùng giống như muốn ra chiến trường.

Một tháng trước, cô sống lại, từ vạn dặm ngày tận thế đóng băng sống lại trở về trước khi thiên tai giáng xuống.

Tay trái cô nắm giữ không gian, tay phải giữ thẻ đen, vốn tưởng rằng cầm vững kịch bản của nữ chính ngày tận thế, ai ngờ, cô vừa mới tích trữ được trăm tỷ vật tư thì lại xuyên không đến thế kỷ trước.

Xe hơi của cô, kho tị nạn và các sản phẩm công nghệ tinh vi khác nhau … trong vòng 20 hoặc 30 năm không thể có được nó.

Nghiêm túc mà nói, mấy vạn tấn mì gạo kia cũng không thể lấy ra ngoài, thế hệ sau chế biến lương thực tinh tế vẫn còn chênh lệch rất lớn so với hiện tại.

Cô đã giải tán gia tài của mình và một mình cô đơn lạnh lẽo.

Nếu chỉ là xuyên qua thì Lâm Niệm Hòa vẫn có thể tự an ủi mình. Tuy rằng thời đại này vật tư thiếu thốn nhưng vẫn tốt hơn một vạn lần so với cuộc sống ở ngày tận thế.

Nhưng cô lại tình cờ có được một người ba không đàng hoàng.

Để chi viện xây dựng quê hương, ông ta đã quyên góp cô...

Sau khi Lâm Niệm Hòa biết được tin tức muốn về quê nhưng người hoàn toàn ngu ngốc.

Nguyên chủ cũng không giống cô, không có thể lực mạnh mẽ như ở tận thế. Nhà họ Lâm chỉ có một trai một gái, anh trai Lâm Hoài Châu đang ở trong quân đội, Lâm Niệm Hòa là bảo vật trong lòng bàn tay của cả nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều, đừng nói là công việc đồng áng, ngay cả một cốc sữa mạch nha cũng chưa từng tự mình pha.

Còn bản thân cô... trước tận thế cô là con nhà giàu đời thứ hai giỏi ăn uống vui chơi. Sau tận thế cô là người nhỏ bé vô hình dọn dẹp gạch, làm ruộng ở căn cứ? Mới nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy lại càng chưa từng làm.

Chỉ như vậy đã phải về nông thôn sao?



Lâm Niệm Hòa nghiêm túc nghi ngờ người ba tiện nghi là người xấu, ông ta muốn cản bước xây dựng nông thôn!

Nhưng suy nghĩ lại thì tiền riêng mà đồng chí lão Lâm đóng góp trong không gian, Lâm Niệm Hòa từ bỏ ý tưởng viết thư tố cáo vì đại nghĩa diệt thân.

Xe lửa chậm rãi dừng lại, cuối cùng Lâm Niệm Hòa cũng bước lên đất nóng của Lan huyện.

Cô mới từ trong xe giường nằm đi xuống đã bị mấy ánh mắt tò mò tìm tòi bao vây.

Thời đại này vé xe giường nằm cứng rất khó mua, hơn nữa thanh niên trí thức xuống nông thôn làm việc là được cung cấp vé xe cứng, làm sao người bình thường có thể không dùng đến vé xe mà lại tự trả tiền mua giường nằm?

Đồng chí lão Lâm.

Đối mặt với đôi mắt hâm mộ, Lâm Niệm Hòa không thể không thừa nhận, tuy rằng đồng chí lão Lâm gây thêm phiền toái cho quốc gia, nhưng ông ấy đối với co gái thật sự rất tốt.

Dòng người chen chúc xô đẩy, Lâm Niệm Hòa theo dòng người đi ra khỏi nhà ga.

Trước cửa nhà ga xe lửa có hơn 20 chiếc xe bò đỗ tứ tung ngang dọc, xã viên bên cạnh xe nhìn thấy thanh niên trí thức đi ra thì lập tức cầm loa lớn kêu gọi.

“Đại đội Cửu Lý, đại đội Cửu Lý!”

“Đại đội Bạch dương...”

“......”

“Đại đội Thập Lý đến nơi này tập hợp!”

Lâm Niệm Hòa nhìn quanh bốn phía theo thói quen, sau khi ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh thì lập tức đi thẳng tới trước mặt một ông chú hói đầu khoảng 50 tuổi.