Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niên Đại: Đại Lão Vô Cùng Yêu Cô

Chương 64: Bao Hàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Kiến Quốc cười nói: “Nhưng vào mùa đông, so với việc chặt cây đốn củi thì vẫn tốt hơn không phải Sao?"

“Tiền vốn giai đoạn đầu là đại đội hay là công xã chi vậy?"

“Không!"

Từ Kiến Quốc giẫm lên miếng gỗ, dựng thẳng cưa, nói: “Đại đội và công xã đều nghèo, có gì để làm gì chứ?"

Nói xong thì tiếp tục cưa gỗ.

Hai ngày này, Hàn Đông Nguyên đúng là rất bận rộn.

Hai ngày sau, anh đi tìm đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc.

Hàn Hữu Phúc đã gọi bí thư Chu Phác Hòe và kế toán Lý Viễn Cường, mấy người cùng nhau mở cuộc họp.

Trên bàn có rất nhiều đồ, tất cả đều làm bằng gỗ.

Ba hộp đựng bút, có hai cái cùng là hình chữ nhật, một cái vẽ hình đơn giản, một cái vẽ phong cảnh thiên nhiên, còn có một cái là khối gỗ thô. Có một số sản phẩm gỗ cơ bản khác như thìa, đũa, xẻng, chén bằng gỗ.

Hàn Hữu Phúc, Chu Phác Hòe và Lý Viễn Cường cầm từng đồ trên bàn lên xem.

“Bây giờ làm mấy thứ này không khó"

Hàn Hữu Phúc chạm vào hộp đựng bút nói: “Nhưng thật khó để có thể làm nó đẹp như vậy, lại còn có vẽ tranh nữa, chúng tôi không có cách nào làm được."

Không phải ai cũng có thể là thợ mộc.

Bọn họ ở núi rừng này nhưng cho tới nay, đồ dùng đều phải tìm tới thợ mộc ở thôn bên cạnh.

Bình thường chỉ bổ gỗ để mang đi đốt thôi.

Hiện tại, những đồ đơn giản mọi người làm được ở kho để gỗ đều là do Hàn Đông Nguyên dạy.

Hàn Đông Nguyên nói: “Hai ngày trước tôi vào trong huyện, gọi điện thoại nhờ người ta liên hệ tới một thầy dạy mộc ở đơn vị trước của tôi đã nghỉ hưu, mời ông ấy tới đấy giúp đỡ dạy mọi người. Chờ mấy ngày nữa tuyết trên núi tan thì ông ấy có thể tới đây. Mấy ngày nay tôi quan sát mọi người làm, liệt kê được danh sách sơ bộ, tuyển ra năm người dân học làm đồ tinh xảo với thầy dạy mộc. Những người khác tiếp tục làm giai đoạn đầu, cưa mảnh gỗ."

Chỉ cần biết thì mời thầy cũng không khó.

Hiện tại, mọi người không giàu nên sẽ nguyện ý làm việc để hỗ trợ thêm điểm cho trong nhà khi về hưu.

Hàn Đông Nguyên quen thuộc với thầy dạy mộc kia, tin tưởng được. Tuy phải đi đường xa nhưng ông ấy cũng bằng lòng.

Mấy người Hàn Hữu Phúc với Chu Phác Hòe nghe xong thì vui vẻ.

Phải biết rằng nghề này cho tới nay không dễ học.

Giống như thôn bên cạnh, ngoại trừ con trai và con dâu của mình thì thầy dạy mộc già kia không chịu dạy ai.

Người ngoài muốn đến học nghề là không có khả năng. Đến cháu của ông ta theo ông ta học ba năm cũng mới chỉ có thể làm vài đồ đơn giản.

Nếu như Hàn Đông Nguyên thật sự mời được thầy về dạy thì đừng nói tới thành lập xưởng sản xuất đồ tre gỗ có thể giúp đại hội kiếm được bao nhiêu tiền mà là mọi người có thể học được kỹ thuật này, có thể truyền cho thế hệ sau, là chuyện tốt.

“Chỉ là, Đông Nguyên... người cậu mời tới giá bao nhiêu vậy? Cậu cũng biết tình hình của đại đội chúng ta..."

Mặt Hàn Hữu Phúc xấu hổ đỏ lên.

Bọn họ không hỏi nhưng là thầy dạy mộc về hưu, cấp bậc hơi cao, tiền lương một tháng cũng ít nhất năm đến sáu mươi đồng.

Cả đại đội bọn họ thu gom đồ dùng mây tre đan suốt một mùa thu, nhờ Hàn Đông Nguyên bán cho Bắc Thành, bán hai trăm đồng, được mấy trăm phiếu lương thực.

Tiền này là tiền cứu mạng cho người dân vào đông.

Hàn Đông Nguyên thản nhiên nói: “Không sao, vẫn giống như trước đây tôi nói, giai đoạn đầu này, tiền vốn do tôi ứng trước.

Thực tế, công điểm mấy ngày nay của người dân ở kho để gỗ có hơn nửa là do anh ứng trước.

Anh đã ký hiệp định với đại đội. Anh ứng trước tiền thành lập xưởng sản xuất đồ tre gỗ. Các chuyện trong xưởng sản xuất đồ tre gỗ như sắp xếp nhân viên, sổ sách phải độc lập với đại đội, đại đội không thể nhúng tay, toàn bộ đều do anh sắp xếp.
« Chương TrướcChương Tiếp »