Chương 62: Tình Yêu Thù Hận

Cô là một thanh niên trí thức, là người ngoài sẽ rất khó khuyên cả đại đội, kéo dài mấy thôn, trước tiên dọn khỏi nơi này đã.

Hơn nữa sau khi rời khỏi thì sao?

Vì thế, cô không ngừng nhớ lại chi tiếp kiếp trước, quyết định sẽ đi con đường khác.

Cô nhớ rõ ông già đó chỉ chỗ đất sườn núi, ngay phía trên kho để gỗ.

Cô đang nghĩ có thể xây một dãy nhà kiên cố ở chỗ sườn núi đó không.

Cuối tháng Bảy, khi trời mưa to, thuyết phục người dân tới đấy chắc chắn sẽ dễ dàng hơn so với khuyên người dân cùng nhau rời quê hương của bọn họ.

Nhưng xây nhà cần phải có tiền.

Còn có rất nhiều phương pháp cứu sống khác nhưng đều cần tiền.

Làm thế nào để trong một thời gian ngắn có thể cố gắng làm không để lại dấu vết?

Ban đầu cô cũng nghĩ được nhiều biện pháp.

Nghĩ có thể mang người dân kiếm thêm tiền. Nhưng cô vừa mới tới, không thân quen với người dân, đừng nói tới tiền, vấn đề chính là không có sự tín nhiệm lẫn nhau, trong một thời gian ngắn thuyết phục đại đội xây một dãy nhà mới, có đùa không?

Nhưng nghĩ đến kiếp trước Hàn Đông Nguyên đã làm được. Chỉ là một dãy nhà, nếu như cô có thể thuyết phục anh giúp cô thì không phải chuyện sẽ dễ hơn nhiều sao?

Lại nói tới Tôn Kiện và Liêu Thịnh ở nhà chính.

Hai người đang giậm chân trong nhà chính.

Một lúc sau, hai người bạn cùng ký túc xá khác là Chu Tiên Khai và Dương Hồng Binh cũng trở về, đi ngang qua nhà chính bị Liêu Thịnh kéo vào.

Chu Tiên Khai ồn ào nói: “Gì vậy?"

“Đi ngủ đi, cậu quan tâm làm gì?"

Liêu Thịnh nói.

Chờ một lát thấy Trình Ninh đi qua cửa, Liêu Thịnh mới nói: “Xong rồi, đi về thôi."

Chu Tiên Khai và Dương Hồng Binh khó hiểu nhìn bóng dáng Trình Ninh ở hành lang, lại nhìn về phía Liêu Thịnh và Tôn Kiện nhưng hai người này cũng không giải thích cho bọn họ, đã đi trước từ lâu.

Trở về ký túc xá, Tôn Kiện nhìn đồ vật trên bàn sưởi của Hàn Đông Nguyên, đi tới, vươn tay lấy ít thịt cho vào miệng, hỏi câu giống nữ thanh niên trí thức Vương Hiểu Quyên hỏi Trình Ninh: “Anh Nguyên, thanh niên trí thức Trình thật sự vì anh mà xuống nông thôn sao?"

Hàn Đông Nguyên nằm trên bàn sưởi, nhìn thư trên tay, lười phản ứng anh ấy.

Lúc này, Chu Tiên Khai và Dương Hồng Binh nhìn thấy trên bàn sưởi của Hàn Đông Nguyên đầy đồ, lại nghe Tôn Kiện nói thì tất nhiên hiểu được cái gì xảy ra.

Hóa ra là ban nãy Trình Ninh tới tìm Hàn Đông nguyên nên Liêu Thịnh và Tôn Kiện mới bị anh đuổi ra ngoài.

Dương Hồng Binh là người mới nên vẫn còn xấu hổ còn Chu Tiên Khai đã đi tới bắt đầu xé miếng thịt bò bỏ vào miệng: “Ôi!” một tiếng nói: “Cái này ngon quá đi!"

Đúng là khiến cho người khác muốn khóc!

“Anh Nguyên, hóa ra thanh niên trí thức Trình là người yêu của anh?"

Anh ấy cảm thán: “Trời ơi, người này khiến người khác giận thật, vốn em đã không đẹp trai bằng anh, tại sao tới cả người yêu cũng không đẹp bằng người yêu của anh chứ."

Mọi người: “..."

Khóe miệng Tôn Kiện giật giật:“ "( “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi có thể tìm được người yêu hấp dẫn hơn thanh niên trí thức Trình sao?"

Chu Tiên Khai nhanh chóng vui vẻ: “Thật sao? Tôn Kiên, cậu cảm thấy như vậy sao?"

Tôn Kiện: “..."

Ban đầu mặt Dương Hồng Binh ngây ra, nghe tới đó thì thiếu chút nữa phụt cười.

“Đùa cái gì chứ?"

Chu Tiên Khai vừa nói, tau vừa lấy đẩy tương thịt ra, thấy rõ túi kẹo bơ cứng thỏ trắng, ngẫn người một lúc, vươn tay lấy một viên ăn, nói: “Anh Nguyên, em nhớ anh không ăn đồ ngọt mà. Ôi, người yêu cậu cũng thật ngọt ngào. Ai, ông trời sao lại bất công như vậy? Người như anh lại có thể có người yêu vừa xinh đẹp lại săn sóc, vừa hiền lành lại si tình, vì anh mà nghìn dặm xa xối xuống nông thôn. Anh có đức gì chứ..."

Anh ấy còn chưa nói xong đã bị đánh “Ba!” một tiếng vào tay.

Hàn Đông Nguyên tức giận mà nhét kẹo bơ cứng vào trong giỏ, mắng: “Ăn thì ăn đi, thịt bò cũng không chặn được miệng của cậu"