Gần như là lớn lên tại nhà họ Hàn nên đương nhiên biết anh từ nhỏ đã học điêu khắc, dao khắc ít khi rời tay. Rõ ràng tính tình rất xấu, có đôi khi không có chút kiên nhẫn nào. Thế nhưng có thể ngồi yên mười mấy tiếng, rất cẩn thận khắc ra tác phẩm. Dường như điêu khắc đã trở thành thói quen khắc vào xương cốt của anh.
Nhưng là sau khi mất đi cánh tay, một thời gian dài, anh phải từ bỏ thói quen này.
Nghĩ tới đây, mũi cô không kìm nén được lại thấy chua xót.
Cô thấy anh rủ mắt xuống, một tay nắm hộp đựng bút, một tay chuyển động dao khắc. Trong bóng tối, ánh đèn dầu chập chờn thi thoảng lại đung đưa trên gương mặt anh.
Cô rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, suýt chút nữa xúc động đưa tay ra chạm vào anh.
Tay của Hàn Đông Nguyên căng thẳng, con dao khắc trên tay ấn xuống mặt bàn, mặt không thay đổi nhìn cô nói: “Làm sao?"
Trình Ninh phục hồi tinh thần lại.
Bởi vì đoạn ký ức ngắn này mà vẻ mặt cô dịu dàng và trầm tĩnh rất nhiều.
Cô rút tay lại nói: “Mang mấy đồ cho anh.
“Không phải đã nói không cần sao?"
Trình Ninh không để ý tới thái độ gay gắt của anh, đặt giỏ ra trước mặt anh, vừa lấy đồ ra ngoài vừa nói: “Đây là thư trong nhà gửi cho anh. Sau khi biết em phải xuống nông thôn, trong nhà cũng gửi thư cho anh nhưng tuyết rơi lớn như thế, có lẽ là trên đường bị trì hoãn"
“Này là thịt lợn ướp và tương ớt cá khô mà bà đặc biệt làm cho anh. Này là thịt bò ướp mà anh cả đặc biệt mua ở tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước cho anh..."
Hàn Đông Quân thấy miệng nhỏ nhắn của cô nói liên tục, lại lấy từng đồ ra bên ngoài, mặt vẫn không thay đổi. Cuối cùng, khi cô còn lấy ra một túi kẹo bơ cứng thỏ trắng, khóe mắt anh giật giật, chắc đây là đứa cháu ba tuổi. Trong nhà, ngoại trừ nó thì ai cũng biết anh ghét đồ ngọt.
Trình Ninh nhìn ánh mắt không thiện cảm của anh dán vào túi kẹo bơ cứng thỏ trắng thì kiên nhẫn giải thích: “Cái này là em chuẩn bị cho anh. Em biết anh không thích đồ ngọt nhưng cái này rất có ích, giống như lúc trước anh ra ngoài, nếu lỡ như ở trên núi lâu thì một viên kẹo có thể giúp cung cấp năng lượng lâu hơn Hàn Đông Nguyên:...
Nhưng không biết phản bác từ đâu.
“Ngoại trừ những thứ này, em còn mang từ nhà rất nhiều cá khô và thịt xông khói. Cái này không thể ăn luôn, phải nấu lên hoặc xào với rau mới ăn được. Chờ tới ngày nào nghỉ, em nấu rồi mang cho anh.
Ban đầu trong thôn không có ngày Chủ Nhật như vừa nói.
Sau khi thanh niên trí thức tới đây không chịu nổi ngày nào cũng phải lao động nặng nhọc, cũng cần thỉnh thoảng đi công xã hoặc là đi thị trấn tiếp tế một chút nên đã xin đại đội một ngày Chủ Nhật được nghỉ.
Ngày mà bọn họ có thể không cần công điểm.
Hàn Đông Nguyên nhìn đồ vật đầy trên bàn sưởi, ngẩng đầu lên nhìn Trình Ninh, nhìn thật lâu mới nói: “Trước kia, quan hệ của chúng ta tốt lắm sao?"
Giọng điệu có hơi trào phúng cổ quái.
Còn có hơi nghi ngờ.
Bởi vì giọng điệu thân quen của cô khiến người ta sinh ra ảo giác, dường như trước kia bọn họ không phải là người nhìn nhau một cái còn ngại nhiều mà có quan hệ rất tốt.
Trình Ninh sửng sốt.
Quan hệ trước kia sao?
Cũng đã mấy chục năm, nói thật là không nhớ rõ lắm.
Nhưng này có nghĩa gì?
Cô đã không phải là Trình Ninh mười tám tuổi.
Sẽ không bị khuôn mặt lạnh lùng của anh dọa sợ.
Sẽ không bởi vì tính khí xấu và lời nói độc ác của anh khiến tức giận tới giậm chân.
Cô nói: “Quan trọng sao? Đây là địa phương xa lạ, ngoại trừ anh thì những người khác tôi không quen biết. À, còn có Liêu Thịnh nhưng anh ấy là bạn của anh"
Hàn Đông Nguyên “Xì!” một tiếng nói: “Cô thế mà rất thức thời"
Trình Ninh không để ý tới anh, lấy phong thư cuối cùng từ trong giỏ mở ra, bên trong là một xấp tiền, còn có các loại phiếu.
Cô nói: “Đây là tiền và phiếu để đổi."