Anh ấy nói: “Anh Nguyên, chuyện này anh vẫn nên giải thích với mọi người. Nếu không người khác hiểu lầm sẽ không tốt cho thanh niên trí thức Trình"
Mấy nay anh ấy cũng ăn nhiều tương ớt thịt bò mà thanh niên trí thức Trình mang tới cho Liêu Thịnh.
Anh ấy có ấn tượng rất tốt với cô.
Liêu Thịnh kinh ngạc, miệng há hốc.
Sau khi kinh ngạc còn có tâm trạng cười vui vẻ, quay đầu nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh, không ngờ miệng nhỏ của em gái Ninh Ninh lại lưu loát thế. Trước đây không biết, thấy anh bắt nạt cô ấy như trêu con châu chấu đến mức tức giận, ha ha, thế mà hết lần này đến lần khác tức giận cũng không dám nói, ha ha ha."
Tôn Kiện: “..."
Anh ấy vô cùng khϊếp sợ nhìn Liêu Thịnh.
Đây là vô tâm đúng không?
Vẻ mặt Hàn Đông Nguyên bình tĩnh, tay cầm dao khắc, hung hăng liếc nhìn Liêu Thịnh. Tư thế kia giống như muốn khắc dao lên mặt của Liêu Thịnh.
Tiếng cười của Liêu Thịnh nhạt dần.
Anh ấy cảm giác gần đây bản thân có hơi ngứa đòn.
Sau đó, chưa chờ anh ấy mở miệng nói thì cánh cửa phòng ký túc xá vang lên.
Có người gõ cửa.
Tôn Kiện cảm thấy bạn cùng ký túc xá của mình đều không bình thường.
Anh ấy mệt mỏi không muốn nói chuyện nên xoay người đi ra mở cửa.
Mở cửa ra thì thấy ngay Trình Ninh với nụ cười trong trẻo.
Tôn Kiện bị dọa nhảy dựng.
Này quả nhiên không nên nói sau lưng người khác.
Vừa nãy anh ấy chưa nói xấu về cô đúng không?
Có hơi chột dạ.
Anh ấy vội vàng hơi mất tự nhiên, chào đón Trình Ninh tiến vào, hỏi cô: “Thanh niên trí thức Trình, cô tới đây tìm Thịnh Tử sao?"
Bởi vì trước đây Trình Ninh cũng đã tới ký túc xá của bọn họ rồi.
Là mang đồ trong nhà gửi cho Liêu Thịnh.
Trình Ninh cười lắc đầu, lễ phép nói: “Không phải, tôi tìm thanh niên trí thức Hàn, mang đồ người nhà gửi cho anh ấy"
Tôn Kiện cảm thấy kinh hãi.
Anh ấy quay lại gọi Hàn Đông Nguyên đang ngồi khắc dưới đèn dầu.
Hàn Đông Nguyên ngẩng đầu lên nhìn lướt qua cửa, lại cúi đầu xuống, mặt không thay đổi tiếp tục khắc.
Tôn Kiện: ...
Liêu Thịnh ngay lập tức bật dậy, đầu tiên anh ấy chào hỏi Trình Ninh sau đó đi tới chỗ Tôn Kiện đang ngồi ở bàn sưởi, đối diện với Hàn Đông Nguyên, kéo lấy anh ấy đi ra cửa.
Còn rất chu đáo đóng cửa lại.
Tôn Kiện bị lôi đi, vừa ra tới hành lang đã bị một cơn gió lạnh thổi vào cổ khiến anh ấy run cầm cập.
Đang là ngày tuyết rơi lớn, ra khỏi phòng sưởi, bên ngoài lạnh cóng.
Anh ấy giậm chân, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng chặt: “Thịnh Tử, rốt cuộc thì thanh niên trí thức Trình có phải là người yêu của Hàn Đông Nguyên không?
Rất kỳ quái.
Tất cả mọi chuyện đều rất kỳ quái.
Còn phản ứng của Hàn Đông Nguyên cũng quá kỳ lạ.
Khiến cho anh ấy tự mình nghi ngờ nhận xét của bản thân sâu sắc.
Liêu Thịnh đột nhiên bị anh ấy làm cho nghẹn.
Anh ấy kéo người đi vào nhà chính, lúc này mới nói: “Cậu nghĩ cái gì thế? Với cái tính xấu như chó của tên Đông Nguyên kia thì có thể có người yêu à? Cậu xem đi, mười phút, nhiều nhất là mười phút thì em gái Ninh Ninh sẽ bị anh ấy đuổi ra thôi, chúng ta đợi một lúc rồi đi tới. Cái này không phải lại sợ nếu ở lại trong đó, tên kia bày vẻ mặt khó chịu cho em gái Ninh Ninh xem thì em gái Ninh Ninh sẽ thấy lúng túng sao?"
Tôn Kiện: “..."
Cậu có dám đứng trước mặt anh ấy nói một tiếng chó không?
Trong phòng, Trình Ninh đi tới nhìn Hàn Đông Nguyên đang ngồi ở bàn sưởi, đang khắc cái gì đó cạnh đèn dầu trên bàn sưởi.
Đến gần nhìn, là một hộp hình chữ nhật, chắc là một cái hộp đựng bút?
Hộp đựng bút được tạo từ mấy tấm gỗ đã đánh bóng tỉ mỉ, hoa văn được khắc đều rất tinh xảo.
Cô cũng không quấy rầy anh, chỉ đặt giỏ trên bàn sưởi, yên lặng nhìn anh điêu khắc, không phát ra tiếng.
Lúc cô bốn tuổi đã theo bác bước vào nhà họ Hàn.