Chương 55: Đều Là Nói Đùa Cái Gì

Cô ấy hâm mộ Trình Ninh một thân trắng trẻo mềm mại như vừa mới lột da, làn da trắng như trứng luộc.

Nếu như cô ấy xinh giống Trình Ninh thì Trương Văn Thuận tính là gì chứ?

Nghĩ như vậy đột nhiên lại sáng tỏ.

Tâm trạng của Chu Hiểu Mỹ chuyển sang tốt hơn, bắt đầu xem đồ đạc trên bàn của Trình Ninh.

Cô ấy nhìn thấy một cái giỏ được đan từ các cành cây, cầm lên nói: “Trình Ninh, cái giỏ này đẹp thật, cô mang nó từ Bắc Thành đến đây sao?"

Trình Ninh quay lại nhìn.

Đó là một giỏ vuông được tết bằng cành liễu, cô mua của bà Phương hàng xóm. Bà Phương hàng xóm đưa cho cô rồi cô đặc biệt để dưới đáy túi hành lý mang tới đây.

“Cô “Ừ!” một tiếng: “Đúng! Là một bà hàng xóm trong đại viện tặng cho tôi"

“Thật là đẹp!"

Chu Hiểu Mỹ cười nói: “Trình Ninh, rõ ràng giống nhau nhưng sao đồ của cô mang tới đây lại đẹp như thế."

Trong túi lớn của mấy cô không nhiều lắm, chỉ là giỏ vuông bện hoặc buộc bằng trúc hay cỏ lau. Nhưng so với của Trình Ninh thì thô hơn nhiều.

Trình Ninh cười, tay cầm lấy cái giỏ nói: “Cái này tôi có thể đan, tôi đã học cùng bà. Chờ có cành liễu mới thì tôi sẽ dạy các cổ.

Ánh mắt Chu Hiểu Mỹ lập tức sáng.

Sở dĩ cô ấy rất thích Trình Ninh bởi vì không chỉ chỗ cô có nhiều đồ hay mà người cũng dịu dàng hào phóng, không có thái độ cao ngạo của thanh niên trí thức. Hơn nữa, đi cùng cô dường như thấy bản thân cũng càng ngày càng tốt hơn.

Nói chuyện một lúc thì Chu Hiểu Mỹ rời đi, Trình Ninh sắp xếp đồ đạc vào trong giỏ, nói với các bạn cùng ký túc xá: “Tôi mang cho thanh niên trí thức Hàn, mọi người cứ ngủ trước đi."

Thái độ vừa thản nhiên vừa tự nhiên.

Hiển nhiên không bị ảnh hưởng bởi lời nói lúc trước của Tương San San.

Mã Đình Đình nghe thấy cô nói đi tới ký túc xá của Hàn Đông Nguyên, mở miệng rồi lại thôi.

Đến khi thấy Trình Ninh rời khỏi ký túc xá cũng không nói.

Hứa Đông Mai quay đầu lại nhìn Mã Đình Đình, ôn hòa nói: “Thật ra cô muốn đi theo thì cứ đi thôi. Trước đây tôi nghĩ con gái chủ động không tốt nhưng nhìn Trình Ninh, tôi lại cảm thấy cũng đáng yêu.

Cô ấy nói xong lại cười nói: “Tôi nghĩ Hàn Đông Nguyên cũng rất kinh ngạc, anh ấy cũng có ngày hôm nay Cô ấy nói lời này khiến Vương Hiểu Quyên và Mã Đình Đình đều bật cười.

Chuyện hôm nay, mấy cô cũng giống như mấy người Tương San San, hiểu lầm Trình Ninh đang theo đuổi Hàn Đông Nguyên.

Nói “mấy năm nay Hàn Đông Nguyên không nói chuyện yêu đương” là đang thể hiện chủ quyền công khai sao?

Tất nhiên, Hàn Đông Nguyên rõ ràng đối xử khác biệt với Trình Ninh.

Cuộc sống ở vùng nông thôn hẻo lánh vừa khô khan vừa buồn.

Trình Ninh đến, trên người cô mang tới loại năng lượng tự do, dường như cũng mang tới một điều gì đó đặc biệt đến với cuộc sống của bọn họ.

Quay lại với phía Hàn Đông Nguyên.

Chuyện của Trình Ninh và Tương San San xảy ra ở trên đường, bên ngoài nhà ăn của đại đội.

Lúc đó là khi mọi người ăn cơm xong quay trở về ký túc xá nên cảnh kia tự nhiên có nhiều người nhìn thấy. Toàn bộ cuộc nói chuyện giữa mấy nữ thanh niên trí thức lọt hết vào tai bọn họ.

Trong đó là bạn cùng ký túc xá của Hàn Đông Nguyên, Tôn Kiện.

Tôn Kiện là một đồng chí rất nghiêm túc thật thà.

Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ở cùng một đại viện, không biết chừng còn là người yêu của Hàn Đông Quân.

Tương San San là bạn ký túc xá với Trầm Thanh, người yêu anh ấy. Mọi người cũng ở cùng nhau mấy năm, ngoại trừ mồm miệng có hơi gay gắt khinh người thì cũng là đồng chí tốt.

Anh ấy cảm thấy hai người xảy ra xung đột không tốt.

Nói đến chuyện này thì nguyên nhân vẫn là Hàn Đông Nguyên.

Vì thế anh ấy suy đi tính lại, về ký túc xá ngay lập tức thuật lại câu chuyện cho Hàn Đông Nguyên đang ngồi bàn sưởi, dùng dao khắc gì đó.