Tất nhiên anh ta không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn trò chuyện với cô thôi.
Đây chính là một loại thiên tính thích thể hiện thôi.
Anh ta hỏi: “Thanh niên trí thức Trình, cô đã quen thuộc với công việc nhà nông chưa? Có cần tôi giúp không?”
Trình Ninh nhìn người lại nhớ đến cái tên vô lại bị Hàn Đông Nguyên “đánh chết” ở kiếp trước.
Là người này sao?
Sau khi đến đây mấy ngày, cô đã cố ý hỏi thăm mọi người, hầu hết dân làng đều chất phác, cũng chỉ có tên này là lưu manh vô lại.
“Không cần, cảm ơn.”
Cô trả lời không chút khách khí.
“Thanh niên trí thức Trình, cô đã quen cơm nước trong thôn chưa? Dạo này căn tin chẳng có tí dầu mỡ nào, tôi có một con đường có thể mang đồ từ bên ngoài vào...”
Chu Hùng không hề để ý sự lạnh nhạt của Trình Ninh.
Thanh niên trí thức trong thành phố đều như vậy, anh ta quen rồi.
Anh ta tự lẩm bẩm nói một mình một lúc.
Trình Ninh khó chịu cau mày, đang nghĩ làm thế nào mới đuổi được người này đi thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó. Cô lập tức quay đầu nhìn sang trái, chỉ thấy Hàn Đông Nguyên đang sầm mặt đứng đó.
Hàn Đông Nguyên bước tới gần Chu Hùng rồi thẳng chân đá anh ta một cước.
“Rầm” một tiếng, giọng nói của Chu Hùng im bặt, sau đó là một tiếng “A” chói tai kèm theo những tiếng la hét xung quanh.
Chu Hùng bị đá mạnh ngã lăn ra đất.
Anh ta gào lên một tiếng đau đớn rồi mắng to: “Cái quái gì thế?“. Nhưng ngẩng đầu lên chỉ thấy Hàn Đông Nguyên, thế là giọng nói đột ngột dừng lại, một lát sau lại nghe thấy tiếng mắng chửi: “Hàn Đông Nguyên, anh điên à? Sao lại đá tôi? Tôi động gì đến anh không?”
Nhưng giọng nói và khí thế đã thấp xuống nhiều.
Hàn Đông Nguyên đạp một cước bên cạnh anh ta, lạnh lùng nói: “Mày làm cái gì sau lưng tao mặc kệ nhưng đừng lắc lư trước mặt cô ấy, cẩn thận tao lấy mạng mày đấy.”
Chu Hùng muốn nói: Có cần phải thế không?
Nhưng đối mặt với anh, trong lòng anh ta hơi rùng mình, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, gương mặt run rẩy. Anh ta liếc nhìn Trình Ninh, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng chỉ nói: “Được, được, tại tôi không có mặt, nếu là người của anh, lần sau tôi mà nhìn cô ấy thêm một cái nào nữa nhất định sẽ bị móc mắt.”
Nói xong, cố chịu đựng cơn đau đớn trên người, anh ta loạng choạng đứng dậy khập khiễng bỏ chạy.
Hàn Đông Nguyên khẽ mắng một câu rồi quay đầu liếc nhìn Trình Ninh.
Trình Ninh nghe thấy cậu “Làm cái gì sau lưng” thì hơi thót tim, nhưng sau khi nghe câu “Cẩn thận tôi lấy mạng anh” thì bị dọa sợ giật mình.
Lúc Hàn Đông Nguyên nhìn sang vừa vặn bắt gặp ánh mắt cô.
Hai người nhìn nhau một lát.
Hàn Đông Nguyên bực bội trong lòng nên nhìn cô cũng thấy chướng mắt. Anh chỉ “Hừ” một tiếng rồi đá chân một phát khiến đống nan trúc bay tán loạn.
Thím Tư vừa quay về đúng lúc nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt, sau đó tức giận mắng: “Hàn Đông Nguyên, phát điên cái gì thế hả?”