Thực tế, anh ta đã xuống nông thôn từ hai năm trước, cách Bắc Thành chỉ bốn, năm giờ đi xe, điều kiện ở nông trường đó khá tốt, rất nhiều người có mối quan hệ đều muốn tới.
Nhưng lần này khi biết cô ta xuống nông thôn, anh ta vội vã quay về, dựa vào mối quan hệ tìm người có nhu cầu đến công xã Thạch Kiều đổi cho anh ta được đến đó.
Với khả năng vượt trội và kinh nghiệm từng xuống nông thôn, sự hiện diện của Cố Cạnh Văn khiến cô ta an tâm hơn nhiều.
Khi nhìn thấy Trình Ninh trên xe tải, nghe cô giới thiệu muốn đi công xã Thạch Kiều, tâm trạng của cô ta cũng tốt hơn chút.
Cô ta tự biết bản thân xinh đẹp.
Đây là vốn liếng mà cô ta luôn tự hào cũng như dựa vào, nhưng đi đến một nơi xa lạ, vẻ ngoài xinh đẹp làm cô ta khá bất an.
Bây giờ nhìn thấy có người dáng vẻ trông còn hơn mình, cùng đến một nơi mới khiến cô ta có cảm giác an toàn.
Mặc dù Trình Ninh ăn mặc rất kỳ quái.
Hôm nay là một ngày nắng, thời tiết không quá lạnh, những người khác đều mặc quần áo đơn giản, mỏng nhẹ. Chỉ có mình Trình Ninh là mặc những món đồ khác lạ, quần áo khoác và giày cực dày, đầu đội mũ tuyết, cả người không khác gì một quả bóng.
Dù dáng vẻ rất đẹp nhưng lại ăn mặc kiểu này, cô ta cảm thấy Trình Ninh khá quái dị.
Trình Ninh nói: “Không cần, mọi người tự giúp nhau đi.”
Triệu Chi: ...
Người cổ quái!
Cô ta thầm nghĩ, thôi kệ đi, một người quái lạ, không biết đối nhân xử thế, dáng vẻ lại bắt mắt như vậy, không biết khi về quê sẽ xảy ra chuyện gì?
Cô ta không so đo với Trình Ninh.
Đi xe tải mất hơn nửa tiếng, ngồi tàu hỏa hơn mười tiếng, ban đêm, trên một toa tàu, các thanh niên trí thức gần như đã quen nhau hơn.
Hai mươi mấy người cùng đến công xã Thạch Kiều để lại phương thức liên lạc, giao hẹn có gì sẽ liên hệ để giúp đỡ nhau.
Trên đường đi, Triệu Chi nhiệt tình quan tâm Trình Ninh.
Lấy đồ ăn gì ra cũng sẽ mời Trình Ninh một câu.
Đa phần Trình Ninh đều nhẹ nhàng từ chối, bảo mình đã có rồi.
Cô vẫn luôn thờ ơ giữ khoảng cách với Triệu Chi, có điều lại khá hòa hợp với những người khác, không phải vì không thích giao lưu.
Cố Cạnh Văn không thể nhìn nổi cảnh cô gái mình thương phải chịu tủi thân, tranh thủ lúc Trình Ninh đi vệ sinh, anh ta nói nhỏ với Triệu Chi: “Chi Chi, cô gái Trình Ninh kia không có thiện cảm với em, em đừng tiếp xúc với cô ấy nhiều quá.”
Ăn mặc kỳ quái, tính tình cũng kỳ quái.
Trước kia anh ta từng ở nông trường hai năm, chứng kiến khá nhiều chuyện nên không muốn sau này Triệu Chi sẽ bị tổn thương.
Nghe anh ta nói vậy, Triệu Chi mỉm cười đáp: “Không sao đâu, sau khi xa nhà đều sống cùng một chỗ, tốt hơn hết vẫn nên quan tâm chăm sóc lẫn nhau.”
Cố Cạnh Văn lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cưng chiều vuốt tóc cô ta.
Chuyến tàu kéo dài mười bảy tiếng, bắt đầu khởi hành từ mười giờ sáng.