Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niên Đại Cô Vợ Có Không Gian, Mang Theo Ba Bảo Đi Làm Ruộng

Chương 48: Ra Ở Riêng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng Vương Thúy Hoa lại cảm thấy, dựa theo cái tính keo kiệt bủn xỉn của mẹ chồng mình, cho dù cô ta có cầm dao dí vào cổ bắt bà nôn tiền ra cho cô ta xây phòng, phỏng chừng bà cũng sẽ không đồng ý.

"Thím hai, cô có cách à?" Vương Thúy Hoa cảm thấy lời của Lý Vệ Hồng có ẩn ý gì đó, liền hỏi lại.

Lý Vệ Hồng nói, "Chị dâu cả à, tôi có một cách hay này."

Vương Thúy Hoa vội vàng hỏi, "Cách gì, cô mau nói ra đi."

"Hai nhà chúng ta cùng đề xuất ra ở riêng đi."

"Ở riêng?" Vương Thúy Hoa kinh ngạc kêu một tiếng, cô ta đúng là chưa nghĩ tới cách này.

Lý Vệ Hồng giải thích nói, "Chị dâu cả, hiện giờ trừ bỏ ở riêng, không có biện pháp khác đâu. Không ra riêng thì tiền của chúng ta đều trong tay mẹ hết. Bà không chịu bỏ tiền cho Văn Bác dựng nhà lấy vợ, chúng ta cũng chỉ có thể tùy ý bà thôi. Nhưng nếu ở riêng rồi, chúng ta tự mình có thể làm chủ mọi việc trong gia đình.

Sắp cuối năm rồi, chẳng mấy chốc là đến lúc chia tiền, chia lương thực rồi. Nhà anh chị kiếm được không ít công điểm đâu, lớn nhỏ trên dưới đều biết làm việc. Đến cuối năm, kiểu gì chả được chia năm, sáu đồng tiền? Có tiền này rồi, chị có thể tự bỏ tiền xây cho Văn Bác một gian phòng mà cưới vợ rồi.

Cho dù không đủ, còn có thể vay của tôi cơ mà. Tôi là thím nó, khẳng định cũng sẽ góp ít sức. Đến lúc đó nhà bọn tôi có thể lấy tiền được chia cuối năm cho anh chị vay xây phòng, Văn Bác lấy vợ còn có cái mà dùng.

Sau khi ở riêng, không cần biết sẽ ra sao, coi như sống khổ hơn chút thì cũng được cái tự do. Chính mình kiếm được tiền, muốn tiêu thế nào cứ mặc sức mà tiêu, cũng không cần chịu nghẹn khuất, chị nói xem có phải hay không?"



Vương Thúy Hoa nghe Lý Vệ Hồng nói xong cũng không phản bác được.

Thím hai này nói cũng không sai.

Chỉ có ở riêng rồi mới sống được ngày lành.

Bằng không, đời này đều phải bị Dương Đại Xuân chèn ép, ngay cả con trai mình còn không biết bao giờ mới lấy được vợ đây này.

Vương Thúy Hoa cắn răng một cái, nói với Lý Vệ Hồng, "Ở riêng, cái nhà này nhất định phải phân ra."

Có Vương Thúy Hoa đứng cùng chiến tuyến với mình, Lý Vệ Hồng cũng bớt lo lắng một chút.

"Chị dâu cả, vậy bọn mình cùng đi nói đi. Một mình tôi nói, chỉ sợ cha mẹ không đồng ý, người hai nhà cùng nhau nói may ra mới dễ thành công." Lý Vệ Hồng nói.

"Đi, đi ngay bây giờ." Vương Thúy Hoa lúc này đã cực kì cấp thiết muốn ở riêng rồi.

Lý Vệ Hồng nhanh chóng đuổi kịp.

Chị em dâu hai người chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Dương Đại Xuân.



Tâm trạng Dương Đại Xuân lúc này không được tốt, nhìn thấy Vương Thúy Hoa và Lý Vệ Hồng, không vui vẻ gì nói, "Chúng mà tới đây làm gì?"

Vương Thúy Hoa nói thẳng, "Mẹ, mẹ đã không đồng ý bỏ tiền cho Văn Bác thành gia lập thất, vậy thì cái nhà này phân ra đi!"

Dương Đại Xuân vừa nghe Vương Thúy Hoa làm ầm lên muốn phân nhà, lập tức bùng nổ tại chỗ.

"Muốn ở riêng á? Cái con điếm này, mày nói linh tinh cái gì đấy hả? Phân nhà ra? Tao nhổ vào! Mơ cũng không có đâu."

Vương Thúy Hoa biết ngay là Dương Đại Xuân sẽ phản ứng như vậy, nhân tiện nói, "Mẹ, mẹ không muốn bọn con ra riêng thì lấy tiền ra cho Văn Bác xây cái phòng ở. Bằng không cái nhà này mẹ không muốn phân ra cũng không được đâu."

Dương Đại Xuân chỉ thẳng vào mặt Vương Thúy Hoa mà chửi, "Con đàn bà thối tha, mày đang uy hϊếp tao đấy à? Nhà này sắp chết đói rồi, đào đâu ra tiền xây phòng cho chúng mày?"

Dương Đại Xuân mắng xong, lại nhìn sang Tô Khánh Quân mắng một câu, "Thằng cả, vợ mày thế này mà mày còn không dạy dỗ lại nó đi? Thế mà dám đòi ở riêng? Tao thấy nó là muốn lật trời luôn rồi!"

Tô Khánh Quân vốn chỉ biết là phải bảo mẹ xây cho Tô Văn Bác cái phòng, cũng không nghĩ tới ở riêng.

Vương Thúy Hoa đột nhiên xông tới cũng khiến anh ta có chút trở tay không kịp.

Ngay lúc Tô Khánh Quân chuẩn bị khuyên bảo Vương Thúy Hoa, lại bị Vương Thúy Hoa lườm cho một phát, "Tô Khánh Quân, anh có còn là đàn ông không? Anh làm cha nó đấy, anh không muốn con trai yên bề gia thất à? Nếu anh muốn, vậy thì phải ở riêng!"
« Chương TrướcChương Tiếp »