Dù sao lần này thì mẹ anh ta quả thật có chút quá đáng.
Dương Đại Xuân luôn luôn lẩm bẩm trong nhà nghèo, cuộc sống không dễ dàng, cho nên Tô Khánh Quân cũng tương đối thông cảm với trong nhà.
Con trai cần lợp nhà, cưới vợ, Dương Đại Xuân không bỏ tiền ra nổi, anh ta cũng không nói gì.
Thế nhưng mà bây giờ trong nhà có một ngàn chín trăm đồng.
Xây một gian phòng dùng không đến mười đồng tiền liền có thể xong rồi.
Kết quả chút tiền này mà mẹ anh ta cũng không nỡ lấy ra, Tô Khánh Quân đối với Dương Đại Xuân cũng có hơi thất vọng.
Chẳng quả dù sao cũng là mẹ của anh ta, anh ta cũng không có cách nào nói thêm gì.
"Tô Khánh Quân, anh câm điếc rồi sao? Đang nói chuyện với anh đó, vậy mà anh cũng không lên tiếng?" Thấy Tô Khánh Quân không có phản ứng, Vương Thúy Hoa lại không vui lẩm bẩm một câu.
Tô Khánh Quân giật giật khóe miệng nói, “Em muốn anh nói cái gì?”
"Nói chuyện của mẹ anh đó, bà ấy bất công như thế, để hết tiền lại cho em ba của anh, con của anh cưới vợ, chỉ cần xây một căn phòng mà bà ấy cũng không vui lòng, vậy mà ngay cả một cái rắm anh cũng không dám thả sao?" Vương Thúy Hoa trách móc la một câu.
Tô Khánh Quân nhíu mày nói, "Bà ấy muốn bất công thì anh có thể làm sao? Lại không phải là anh muốn như vậy, em nói với anh thì có ích gì, anh cũng không có biện pháp nào khác.
Hiện tại tất cả tiền đều bị em dâu tư lấy đi mất, trong tay mẹ cũng không có tiền, cũng không thể xây một gian phòng, cho Văn Bác cưới vợ."
Vương Thúy Hoa biết, chồng cô ta chính là một người hèn nhát.
Bình thường vẫn luôn che chở cho mẹ mình, hiện tại mẹ anh ta làm ra chuyện quá đáng như thế, vậy mà cái rắm cũng không thả.
"Anh phải đi nói cho ra lẽ đi chứ, Văn Bác có một người cha như anh thật sự là gặp vận rủi lớn, ngay cả con trai mình cưới vợ mà cũng mặc kệ.
Mặc dù tiền trong hộp của mẹ anh bị em dâu tư lấy đi, nhưng không chừng bà ấy vẫn còn cất tiền ở nơi khác.
Lúc trước chú tư lưu lại nhiều tiền như vậy, dù sao cũng phải còn lại một chút.
Coi như bà ấy không có, chú hai chú ba đều là công chức trong trấn, tiền lương mỗi tháng cao như vậy, nói cha mẹ anh đi tìm chú ba mượn một ít, để cho Văn Bác xây được một căn phòng cưới được vợ."
Vương Thúy Hoa thực tế không quen nhìn thấy dáng vẻ uất ức này của Tô Khánh Quân, vì con trai, bất kể như thế nào cũng phải để Tô Khánh Quân đi qua đó làm lớn chuyện lên.
Bằng không thì những ngày tháng sau này của phòng lớn sẽ không dễ dàng.
Nghe Vương Thúy Hoa, Tô Khánh Quân lại do dự nói, “Anh cảm thấy vẫn nên thôi đi. . .
Dù sao thì mẹ cũng không có đưa tiền cho em, bây giờ còn tìm em ba vay tiền. . . Cái này sao có thể. . ."
Nói đến đây, Vương Thúy Hoa càng tức giận hơn.
"Mẹ anh thật là thú vị, phòng ba đều là người trong thành, mỗi tháng có tiền lương, không sánh bằng chúng ta.
Có tiền không đưa cho chúng ta, mà lại đưa cho phòng ba?
Thật sự không đối xử với chúng ta như các phòng khác.”
Tô Khánh Quân nghĩ đến chuyện Dương Đại Xuân bất công, mặc dù trong lòng cũng có ý kiến, thế nhưng vẫn còn phản ứng bản theo bản năng giữ gìn thể hiện cho Dương Đại Xuân mà nói một câu, "Mặc dù em ba là người trong thành, thế nhưng mà trong thành và thôn của chúng ta khác biệt, phải tiêu xài rất nhiều chỗ. Trong thành, em ba cũng sống không dễ dàng, bình thường mẹ đau lòng cho em ba, cho thêm một chút phụ cấp cũng không có gì. . ."
Nghe Tô Khánh Quân nói, Vương Thúy Hoa lập tức tức giận, "Tô Khánh Quân, anh có còn là đàn ông hay không? Gả cho anh tôi thật sự là đủ xui xẻo!
Mẹ anh làm cái gì cũng đúng!
Bình thường có vài chuyện tôi cũng chịu đựng, thế nhưng mà chuyện hôn sự của Văn Bác, người làm cha như anh cũng không nóng nảy, cũng không biết lo lắng nhiều một chút.
Tôi cho anh biết, nếu như anh còn hèn nhát như vậy, tôi sẽ ly hôn với anh!
Ai thích sống như vậy với anh thì cứ sống, còn tôi không sống nổi!"
Tô Khánh Quân nghe Vương Thúy Hoa nói muốn ly hôn, cũng có hơi sợ.
Nghĩ đến hôn sự của con trai, anh ta làm cha, nói một chút cũng không nóng nảy cũng là nói dối.