Lâm Vi nhớ kỹ, tiền trợ cấp của Tô Khánh Hoa không ít, hình như là năm trăm khối tiền.
Chỉ là phụ cấp mỗi tháng của Tô Khánh Hoa thì cũng đã hai mươi lăm khối tiền.
Trừ cái đó ra, trước kia mỗi tháng Tô Khánh Hoa còn gửi cho nhà một ít tiền lương, trước trước sau sau cộng lại, Lâm Vi tính toán sơ, hết thảy cũng có ba ngàn khối tiền.
Bất kể như thế nào, cũng không thể để cho người nhà họ Tô chiếm tiện nghi, càng không thể để cho Dương Đại Xuân tiện nghi.
Dương Đại Xuân thích nhất là tiền, hiện tại lấy tiền từ trong tay bà ta thì chắc chắn sẽ khiến bà ta đau thịt.
"Mẹ đi ra ngoài một chuyến, các con ở nhà đợi mẹ." Lâm Vi bàn giao một câu.
"Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy?” Đại Bảo hỏi.
"Mẹ đi đến công xã một chuyến."
"Mẹ, con đi cùng với mẹ có được không?" Đại Bảo ngo ngoe muốn động.
"Không được, con ở nhà chăm sóc Nhị Bảo và Tam Bảo."
Đại Bảo đành phải đồng ý, ai bảo hai em trai còn nhỏ, mà cậu bé lại là anh cả chứ?
Lâm Vi vỗ vỗ bả vai Đại Bảo, "Mẹ rất nhanh sẽ trở về."
"Ừm, mẹ, một mình mẹ đi cẩn thận một chút, đi nhanh về nhanh."
"Được, chờ mẹ trở về, các con đi qua nhà họ Tô một chuyến. Chỉ có điều đừng mặc quần áo mẹ mang về, cứ mặc quần áo và mang giày dép trước kia." Lâm Vi bàn giao một câu.
Sở dĩ cô làm như thế, chủ yếu là vì để cho bí thư công xã tin tưởng mình, nhìn thấy ba đứa nhỏ ăn mặc như vậy, càng sẽ sinh ra đồng tình.
Biết nhà họ Tô và Dương Đại Xuân làm chuyện thất đức, mới chủ trì công đạo cho cô.
Ba đứa nhỏ cũng không hỏi nguyên do, đối với bàn giao của Lâm Vi, trực tiếp lên tiếng, nhớ ở trong lòng.
Lâm Vi ra cửa, đi thẳng đến công xã.
Công xã và đội sản xuất không cách quá xa, nhưng cũng là khoảng cách, Lâm Vi đi nửa giờ thì có thể đến công xã.
Gió lạnh thổi to bên ngoài, thời điểm gần đến công xã, cô cất áo bông vải thu vào không gian, khiến người bị cóng run rẩy.
Đến công xã thì mới xem như ấm áp.
"Đồng chí, xin hỏi cô tìm ai?" Nhìn thấy Lâm Vi tới, một người nhân viên công tác tiến lên hỏi.
"Xin chào, tôi là Lâm Vi, chồng tôi là Tô Khánh Hoa, tôi tới tìm bí thư Trương."
Chuyện Tô Khánh Hoa hi sinh lập được công, công xã cũng được thông báo.
Lúc trước bí thư Trương còn cố ý dẫn người mang theo lương thực đến thăm hỏi gia đình.
Cho nên sau khi nhân viên công tác ở công xã nghe rõ là vợ của Tô Khánh Hoa đến, vội vàng nói, "Đồng chí, trước tiên cô ngồi một chút, chờ một lát, tôi liền đi nói một tiếng với bí thư."
Lâm Vi gật đầu, "Được, làm phiền anh."
Cùng lúc đó, trong lòng Lâm Vi xúc động thốt lên một câu, vì nhân dân phục vụ thật tốt.
Không đến một lát, Lâm Vi liền thấy bí thư Trương của công xã ra ngoài.
Nguyên chủ từng gặp qua bí thư Trương, cho nên Lâm Vi có ấn tượng.
Bí thư Trương nhìn xem đại khái hơn năm mươi tuổi, làm người rất không tệ, công bằng chính trực, cũng rất có tinh thần trọng nghĩa.
Ở công xã, danh tiếng của bí thư Trương cũng vô cùng tốt.
Nếu như nhân phẩm không dựa vào được, lần này Lâm Vi cũng sẽ không tới tìm người hỗ trợ.
Bí thư Trương cũng từng gặp qua Lâm Vi, đối với Lâm Vi có ấn tượng.
Trực tiếp đi tới, sau đó bí thư Trương nhìn Lâm Vi hỏi, "Đồng chí Lâm, có phải là trong nhà gặp được khó khăn gì không? Cần công xã giúp đỡ sao?
Đồng chí Tô Khánh Hoa có cống hiến lớn như vậy, đối với gia đình của cậu ấy, công xã chúng ta khẳng định cố gắng chăm sóc.”
Lâm Vi nhẹ gật đầu, "Bí thư Trương, hôm nay tôi tới, quả thật có việc làm phiền."
"Đồng chí Lâm, cô không cần khách sáo, có chuyện gì cứ việc nói."
Lâm Vi cũng không giày vò khốn khổ, trực tiếp nói rõ người nhà họ Tô làm sao đối đãi với mẹ con bọn họ, bao gồm cả chuyện Dương Đại Xuân sai khiến Hồ Dược Tiến đến khi dễ mình.