Ba đứa nhỏ thấy Lâm Vi trừng phạt Dương Đại Xuân đã cảm thấy mẹ thật lợi hại. Không nghĩ tới Lâm Vi đối phó một người đàn ông to lớn cũng không kém chút nào.
Vừa rồi bọn họ đều lo lắng muốn chết, cũng may, mẹ mình lợi hại, trừng phạt người xấu, khiến bọn họ sợ bóng sợ gió một trận.
Lâm Vi nhìn ánh mắt và thần thái sáng láng của ba đứa nhỏ, cười nói, "Nhờ có thần tiên trên trời!"
Đại Bảo gật đầu, "Ừm, nhờ có thần tiên hỗ trợ!"
Nhị Bảo nói, "Có khả năng thần tiên nhìn thấy chúng ta quá đáng thương, cho nên cố ý giúp chúng ta một tay."
Tam Bảo suy tư một chút, "Có lẽ là cha ở trên trời có linh thiêng phù hộ chúng ta đó ~ "
Nói đến chồng của nguyên chủ, là cha của ba đứa nhỏ, bầu không khí đột nhiên ngột ngạt trong chớp mắt.
Mặc dù Tô Khánh Hoa không làm bạn ở bên cạnh ba đứa nhỏ bao lâu, nhưng đến cùng cũng là cha của bọn họ.
Tô Khánh Hoa hi sinh, ba đứa nhỏ liền không có cha, về sau ở trong thôn còn bị người nghị luận.
Lúc trước khi tin tức Tô Khánh Hoa hi sinh truyền về, nguyên chủ và ba đứa nhỏ khóc thương tâm không thôi.
Tô Khánh Hoa không ở đây, bọn họ liền triệt để mất đi chỗ dựa.
Người nhà họ Tô luôn luôn hà khắc với bọn họ, nể mặt tiền lương mà mỗi tháng Tô Khánh Hoa gửi trở về mới không quá mức.
Tô Khánh Hoa vừa mất đi, người nhà họ Tô trực tiếp đuổi bốn mẹ con ra ngoài, cuộc sống càng ngày càng gian nan.
Ba đứa nhỏ đương nhiên có nghĩ đến, nếu như Tô Khánh Hoa không hi sinh, bốn mẹ con bọn họ cũng sẽ không cần phải trải qua cuộc sống như vậy.
"Tam Bảo nói không sai, mặc dù cha chết rồi, thế nhưng vẫn theo dõi chúng ta, trông coi chúng ta! Bảo vệ chúng ta không bị người khi dễ." Đại Bảonói.
"Hi vọng cha có thể luôn luôn phù hộ chúng ta, để chúng ta có thể bình an, tốt nhất có thể phát tài, có tiền mua đồ ăn, có nhà để ở, được mặc quần áo tử tế. . ." Nhị Bảo cũng nói theo.
Lúc này, bên kia, trong phòng bệnh nơi nào đó, Tô Khánh Hoa nằm ở trên giường bệnh tu dưỡng, bỗng nhiên nhảy mũi vài cái.
Tô Khánh Hoa hít mũi một cái, luôn cảm giác có người đang nhìn anh ở sau lưng.
Lúc trước ở tiền tuyến quả thật thiếu chút nữa đã chết rồi.
Cũng may mạng lớn, sau khi xảy ra nổ tung, anh trốn ở trong hố, chỉ là bị trọng thương, vẫn còn giữ được mạng sống
Chỉ có điều bởi vì nổ tung quá lớn, ngay từ đầu tất cả mọi người đều cho rằng anh đã tử trận rồi.
Tô Khánh Hoa được phát hiện đưa đến bệnh viện cứu chữa, bởi vì tổn thương quá nghiêm trọng, cho nên tĩnh dưỡng mấy tháng. Lần này đoán chừng sẽ lưu lại mầm bệnh, không thể tiếp tục làm việc ở tiền tuyến. Lãnh đạo cân nhắc đến điểm này, chuẩn bị cho anh tiếp tục làm công chức.
Lần này vào thời khắc sinh tử, để cho Tô Khánh Hoa hiểu rõ, điều mà anh lo nghĩ nhất vẫn là còn ba đứa con trai.
Nếu như anh không còn nữa, ba đứa nhỏ còn nhỏ như vậy thì làm sao bây giờ?
Tô Khánh Hoa tính toán đợi đến khi tịnh dưỡng tốt thì liền đi thẳng về.
Về sau, quãng đời còn lại, anh muốn trông ba đứa bé nhà mình.
Qua nhiều năm như vậy, người làm cha như anh đã thiếu sót rất nhiều, sau này trở về, có thể đền bù, ở bên cạnh bọn họ.
Lâm Vi và ba đứa nhỏ đương nhiên không biết chuyện này, Tô Khánh Hoa vốn dĩ có gửi thư về báo cho người trong nhà một tiếng, chưa từng nghĩ đến, thư tín đến nửa đường thì đã thất lạc.
. . .
Xử trí xong Hồ Dược Tiến, Lâm Vi mang theo ba đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau, Lâm Vi bận rộn nấu sủi cảo còn dư lại hôm qua. Mẹ con bốn người có bát cháo và sủi cảo, đắc ý ăn một bữa.
Ăn xong điểm tâm, Lâm Vi dự định đi đến công xã một chuyến.
Dương Đại Xuân chỉ thị Hồ Dược Tiến làm chuyện này, đương nhiên Lâm Vi không có ý định hiền lành bỏ qua.
Lần này phải để cho nhà họ Tô, để cho Dương Đại Xuân mất một chút máu mới được.
Lần này tìm bí thư công xã, Lâm Vi dự định nói bí thư tách hộ khẩu của bọn họ ra, thuận tiện nhận về tiền trợ cấp mỗi tháng của Tô Khánh Hoa về.