Chương 19: Ăn Đẫy Bụng

Đại Bảo nhổ một gốc hành về, còn rất hiểu chuyện mà rửa sạch giúp cô.

Lâm Vi cắt nhỏ hành, đợi mì chín, trước khi múc ra thì thả hành vào, mùi thơm tỏa ra càng nồng.

Cũng may, nhà tranh mấy mẹ con Lâm Vi ở cách nhà những người khác trong đội sản xuất một khoảng, nếu không mùi mì trứng gà thơm vậy nhất định sẽ gây chú ý.

Ở những năm tháng ăn không đủ no này, có thể điệu thấp thì vẫn nên tận lực điệu thấp một chút mới tốt, gây chú ý chỉ rước phiền toái về cho mình.

“Mì nấu xong rồi, chúng ta ăn thôi.” Lâm Vi nói, múc cho mấy đứa trẻ mỗi đứa một bát, mỗi người đều có một quả trứng chiên vàng ươm, thơm ngào ngạt.

Đối với Lâm Vi của kiếp trước mà nói, bát mì trứng gà này cô hẳn là chướng mắt.

Nhưng vào lúc này, Lâm Vi ngửi thử lại thấy thơm ngon một cách thần kì.

Thấy mì vẫn còn nóng hôi hổi, Lâm Vi dặn dò, “Các con ăn từ từ thôi, đừng để bỏng miệng.”

“Vâng ạ, mẹ, bọn con biết rồi.”

Ba đứa nói xong, thổi thổi bát mì mấy cái liền động đũa.

“Mẹ, thơm quá đi! Thật sự là quá ngon rồi!”

“Đúng vậy, mẹ ơi, quá ngon rồi, con chưa ăn loại mì nào ngon thế này bao giờ.”

“Mẹ, mì mẹ nấu ngon vượt mức luôn.”



Nghe ba đứa bé khen, khóe miệng Lâm Vi hiện ra ý cười nhàn nhạt.

Trù nghệ của cô cũng không có bao nhiêu lợi hại, ở thế kỉ hai mốt, cùng lắm cũng chỉ được coi là ở tầm trung. Chủ yếu là nguyên liệu tốt nên bọn trẻ mới thấy ăn ngon.

Trước kia bọn trẻ ngay cả mì suông còn khó có được ăn, càng đừng nói đến mì có cho mỡ heo và trứng gà, có thể thấy không ngon sao?

“Ngon thì ăn nhiều vào, mẹ nấu không ít đâu,đâu, đủ ăn!”

Ba đứa trẻ cũng không khách khí, mỗi đứa ăn một bát to.

Chẳng qua Nhị Bảo, Tam Bảo còn nhỏ tuổi, mỗi đứa ăn một bát to là no rồi, Đại Bảo ăn thêm nửa bát mì, ăn xong, bụng cũng căng tròn lên.

Lâm Vi ăn thêm một bát, cả nồi mì đến nước súp cũng húp sạch rồi.

Bốn mẹ con thỏa mãn xoa xoa bụng, hiếm khi được ăn ngon, lại còn ăn no căng như vậy.

Nếu là trước kia, ba đứa bé có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Dù sao cháo ngô còn không đủ ăn, lấy đâu ra mì trứng gà ăn đẫy bụng.

Ăn cơm xong, Lâm Vi bắt đầu đun nước, chuẩn bị tắm sạch sẽ cho ba đứa bé.

Không cần biết hoàn cảnh nào đều phải giữ gìn vệ sinh sạch sẽ.



Vốn dĩ điều kiện trong nhà đã kém lắm rồi, nếu không thu thập cho tử tế sẽ dễ bốc mùi hôi, còn có rận.

Chỉ là đang mùa đông, tắm rửa có hơi lạnh.

Nhưng đối với những đứa trẻ chịu rét trường kì thì cũng không vấn đề gì.

“Cởϊ qυầи áo ra đi, tới đây tắm rửa.”

Lâm Vi nói với ba đứa con trai, chuẩn bị tắm cho từng đứa một.

Nhị Bảo, Tam Bảo rất ngoan ngoãn đi tới, Đại Bảo lại che phía dưới, hơi ngượng ngùng nói, “Mẹ ơi, còn có thể tự tắm được không ạ?”

Lâm Vi đã nhìn ra tâm tư của Đại Bảo, đứa trẻ lớn hơn, hiểu chuyện rồi, biết xấu hổ rồi sao?

Đối với yêu cầu của Đại Bảo, Lâm Vi sảng khoái đáp ứng, “Đương nhiên là có thể, không thành vấn đề”

“Vâng ạ!” Đại Bảo mừng rỡ đáp một tiếng.

Nhị Bảo thì thầm, “Anh cả, anh làm bộ cái gì nha? Mông với trứng trứng của anh mẹ đâu phải chưa nhìn thấy, có gì đâu mà xấu hổ?”

Bị Nhị Bảo trêu chọc như vậy, mặt Đại Bảo nháy mặt đỏ lên.

Đại Bảo trừng Nhị Bảo, “Anh và em lại không giống nhau, anh da mặt mỏng, em da mặt dày.”

Nhị Bảo hừ nhẹ, “Trước mặt mẹ thì mặt dày chút có làm sao? Cũng đâu phải trước mặt người ngoài đâu.”