Chương 10: Vòng Ngọc Đổi Gạo

Bà thím thở dài nói, "Ai, con gái, bác cũng muốn mua nhiều một chút, chính là trong tay không có nhiều tiền như vậy. Bằng không cháu bán rẻ hơn chút, bác nhất định sẽ mua nhiều hơn."

Nghe bà thím nói như vậy, con ngươi Lâm Vi xoay chuyển, sau đó nói, "Bác gái, nếu như bác không có tiền, dùng vật gì khác để đổi cũng được."

Quần áo giày dép các loại, Lâm Vi đều không ngại, dù sao hiện tại cô cũng đang cần những thứ này.

Bà thím cau mày, sau đó nhìn tứ phía, sau khi xác định không có ai mới móc ra một cái vòng tay bạch ngọc, đưa cho Lâm Vi, "Con gái, cháu xem cháu có cần thứ này không? Có thể đổi bao nhiêu lương thực?"

Lâm Vi nhìn xuống.

Khá lắm.

Vòng tay ngọc này chất lượng không tệ, vừa nhìn chính là bạch ngọc tốt nhất.

Vòng ngọc óng ánh sáng long lanh này làm sao cũng có thể bán được mấy ngàn đồng.

Nếu như còn đẹp và mới, bán mấy vạn đồng cũng không có vấn đề.

Lâm Vi vội vàng nói, "Bác gái, muốn. Vòng tay này của bác không tệ, cháu đưa cho bác ba mươi cân gạo, bác xem được không?"

Bà thím nghe Lâm Vi vậy mà đưa cho bà ấy ba mươi cân gạo, kinh ngạc nói, "Có thể đổi nhiều lương thực như vậy sao?"



Dáng vẻ của bà thím cứ như Lâm Vi bị lỗ.

Trong lòng Lâm Vi nói thầm, cô mới không chịu thiệt, ngược lại kiếm lời lớn có được hay không.

Ba mươi cân gạo kia của cô cũng chỉ cần mười mấy đồng.

Thế nhưng là vòng tay mai bạch ngọc này làm gì cũng bán không dưới mười mấy đồng.

"Ừm, bác gái, cháu biết cái vòng tay này của bác không tệ, đưa cho bác ba mươi cân gạo, cháu không lỗ."

Bà thím thổn thức một tiếng, cảm thấy Lâm Vi ánh mắt quả thật không tệ.

Vòng tay này là của hồi môn lúc bà ấy còn trẻ lấy chồng.

Lúc trước trong nhà bà ấy điều kiện không tệ, cái vòng tay mai bạch ngọc này cũng trị giá không ít tiền.

Đáng tiếc đến niên đại này, ngay cả mang cũng không thể mang ra ngoài, đừng nói là đổi tiền đổi lương thực.

Hôm nay vận may quả thực không tệ, bà ấy chỉ tùy ý hỏi một chút, không nghĩ tới người ta thật đúng là muốn đổi với bà ấy, đưa cho bà ấy ba mươi cân lương thực.

"Con gái, cháu thật sự là người tốt." Bà thím cảm khái một câu, con ngươi viết đầy lòng biết ơn với Lâm Vi.

"Bác gái, bác khách khí rồi, chúng ta đây là giao dịch công bằng.



Lần sau nếu bác còn có vật tốt như vậy, có thể đổi lương thực cho cháu."

Bà thím vui vẻ đáp tiếng, “Được được, con gái, nhà bác là nhà thứ hai ở con hẻm góc đông, bác họ Ngô, nếu cháu tìm không thấy, đi vào con ngõ góc đông hỏi xung quanh nhà bác gái Ngô ở chỗ nào hẳn là có thể tìm được."

Lâm Vi ghi nhớ lại địa chỉ, "Được, bác gái Ngô, lần sau cháu lấy được lương thực, lại đi tìm bác."

Đem ba mươi cân gạo cho bác gái Ngô, thấy người ta ở huyện thành, liền thuận tiện nghe ngóng một câu, "Bác gái Ngô, bác biết huyện chúng ta chỗ nào bán chạy lương thực không?"

Bác gái Ngô hôm nay xem như nhận ân tình của Lâm Vi, nhìn thoáng qua bốn phía, mới thấp giọng nói, "Con gái, kỳ thật lương thực chỗ nào cũng đều bán chạy, nhưng mà nếu cháu muốn bán nhiều một chút, giá cả bán cao một chút, thì cháu đi chợ đen bán.

Trên chợ đen đều là người cần lương thực, cháu đi một vòng liền có thể bán được."

Lâm Vi nghe chợ đen, trí nhớ nguyên chủ ngược lại có chút ấn tượng.

Niên đại này thứ gì cũng cần cung ứng, không cho phép giao dịch bí mật, bằng không chính là đầu cơ trục lợi, bị bắt sẽ phải ngồi tù.

Nhưng mà có đôi khi, mọi người vẫn sẽ len lén làm giao dịch, đem đồ vật dư thừa bán đi, bán cho người vừa vặn cần.

Trên cơ bản mỗi địa phương đều có chợ đen, trên chợ đen giá cả cung ứng cao hơn bình thường không ít.

Mà niên đại này, trên chợ đen bán tốt nhất chính là lương thực.