Chương 6: Thật sự không phải là một người cha tốt

Dù cuộc sống này có khó khăn, nhưng khi bạn vẫn có thể thở, nhịp tim vẫn đang đập không ngừng thì một ngày vẫn sẽ trôi qua.

Triệu Chanh cảm khái một phen, sau đó tự an ủi mình bằng suy nghĩ: Mình đã chết mà còn được sống thêm một lần nữa thì quả nhiên thấy dễ chịu hơn.

Lâm Đại Thuận dẫu sao mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, Triệu Chanh cũng không tiện nói gì. Chỉ đành rửa mông cho Lâm Nhị Thuận trước sau đó dùng quần áo quấn quanh mông nó nhét lại vào ổ chăn, rồi cầm cái quần đi ra ngoài múc nước giặt.

Vừa dùng sức vắt vừa giũ, xong lại tìm hai cây gậy treo quần lên rồi đem vào hơ trên tàn lửa, hy vọng trước khi Lâm Nhị Thuận thức dậy quần có thể hong khô.

Cũng may quần không phải là loại vải bông dày. Hơ như vậy, chờ đến khi chú heo lười Lâm Nhị Thuận ngủ đủ rồi, dậy ăn cơm thì quần đã gần khô.

Lâm Đại Thuận đem những hành động của mẹ kế để trong mắt. Trong lòng cũng âm thầm đánh giá, cảm thấy mẹ kế cũng không tệ lắm.

Triệu Chanh không phát hiện có người đang nhìn chằm chằm mình đánh giá. Cô đem cái quần dính nướ© ŧıểυ đi giặt, bóp một quả bồ kết vào chậu ngâm. Hôm nay thời tiết đẹp, chốc nữa sẽ đem đồ trong nhà giặt hết. Ngoài ra đợi đến giữa trưa mặt trời lên cao, cô còn muốn tắm cho hai đứa nhỏ nữa.

Trong nhà bây giờ đi WC cũng không phải dùng giấy bản mà là lấy nan tre hay gỗ xé mỏng ra sử dụng. Sáng nay Triệu Chanh đã tự thể nghiệm, ôi cái tư vị kia… Triệu Chanh dù đã cố kìm nén, nhưng vẫn nhịn không được chửi một câu thô tục trong lòng: Không trứng cũng đau!

Đi một chuyến nhà xí khiến Triệu Chanh càng kiên định, quyết tâm muốn tắm cho hai anh em. Bởi vậy dù vừa mệt vừa phiền toái, Triệu Chanh cũng không nói gì.

“Đại Thuận, cháu dắt theo em trai cùng cô ra giếng giặt quần áo.”

Triệu Chanh đem chăn nệm tháo ra, lại tìm quần áo bẩn của Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận cộng thêm bộ quần áo chính mình thay ra tối qua vừa đầy hai thùng quần áo.

May là phần lớn mỗi người chỉ có hai bộ quần áo để thay giặt, muốn nhiều hơn cũng chẳng có. Bởi vậy Triệu Chanh thầm cảm thấy may mắn.

Chỗ quần áo bẩn đó có cả của Lâm Đại Thuận và em trai nó, Triệu Chanh cũng không định làm một người mẹ kế hiền đức không nói một tiếng gì mà cứ thế tự đi giặt sạch hết đống quần áo đó.

Tuy rằng Lâm Đại Thuận không thể giúp được gì nhiều, nhưng vẫn có thể lấy giúp cô trái bồ kết bóp nát nha.

Triệu Chanh chưa từng làm mẹ, nên không có tấm lòng từ mẫu; lại càng không có tâm tình đi yêu thương con nhà người ta. Cô còn chưa được ai nuông chiều bao giờ đây. Ai mà không muốn làm một nàng công chúa chứ?

Lâm Đại Thuận cũng không cảm thấy bị mẹ kế áp bức. Dù sao nó cũng không có việc gì làm, dắt theo em trai hỗ trợ ôm cái chậu đi cùng mẹ kế đang gánh hai thùng quần áo bẩn trên vai cũng không sao.

Lúc này đã hơn chín giờ, người lên núi làm việc đều đã đi cả rồi. Hơn nữa các hộ gia đình trong thôn này phân bố khá xa nhau, dân cư lại thưa thớt nên trên đường Triệu Chanh dẫn theo hai đứa trẻ không gặp được ai.

Trên núi bên này đều là ruộng bậc thang, từng bậc từng bậc. Triệu Chanh nhìn mà tim gan run sợ, cảm giác trên núi làm ruộng chỉ cần không chú ý trượt chân một cái là có thể lăn từ đỉnh núi xuống.

Nói đến làm ruộng, Triệu Chanh quay đầu lại hỏi Lâm Đại Thuận: “Đại Thuận, nhà cháu có ruộng không?”

“Nhà chúng ta có, nhưng mà không phải ba thường chạy xe bên ngoài sao. Thế nên đã đem ruộng đưa cho bác cả, mỗi năm đến mùa thu hoạch sẽ đem lương thực đến nhà trả chúng ta.”

Lâm Đại Thuận còn ông nội, bà nội, nhà bác cả thì có vợ bác cả và hai người con trai. Ngoài ra, còn có một người cô nữa nhưng đã gả đi trấn trên, bình thường rất ít khi về nhà.

Đương nhiên, có về thì cũng sẽ không đến nhà Lâm Đại Thuận vì bác cả và bà nội đều không thích nhà nó. Mặc dù khoảng cách không xa, nhưng quanh năm suốt tháng không ngồi cùng một bàn nói với nhau được câu nào.

Đừng nhìn Lâm Đại Thuận nhỏ tuổi, chứ việc trong nhà nó đều biết rất rõ ràng. Ngay cả đất ở chỗ nào nó cũng đã đi xem, hoa màu trên ruộng đến lúc thu hoạch nó cũng sẽ chạy đi nhìn.

Tuy rằng hoa màu không phải do nhà nó trồng, nhưng nếu bà nội đến nhà ầm ĩ nói hoa màu năm nay hỏng không thu được nhiều muốn đưa ít lương thực hơn thì nó sẽ nói cho ba biết.

Triệu Chanh nhẹ nhàng thở ra, may là không cần làm ruộng. Nếu cô vừa mới xuyên tới đã phải ra đồng khẳng định là sẽ mệt chết cô luôn. Tuy rằng cô có thể đem ruộng bỏ không nhưng chắc chắn sẽ bị mọi người bàn tán.

Khoan nói tới việc làm ruộng rất mệt, nếu bây giờ cô đi gieo hạt cũng không thể chờ được tới lúc thu hoạch, như vậy quá thua thiệt rồi.

Giếng nước bây giờ không có ai, nhà nào có người già thì bây giờ cũng không rảnh vì còn phải vừa làm việc nhà vừa trông trẻ nhỏ. Nhà ai mà có con dâu lợi hại, thì ngay cả bố mẹ chồng đã lớn tuổi đi đường còn phải chống gậy cũng theo lên núi làm việc nốt.

Việc nặng không thể làm nhưng gieo hạt có thể làm được chứ? Gieo mầm cũng không xong thì ăn cơm làm gì nữa?

Không có ai, Triệu Chanh càng thấy thoải mái. Đem quần áo san ra, đổ nước vào làm ướt quần áo sau đó bóp bồ kết vào ngâm, chậm rãi giặt.

Lâm Đại Thuận cũng hỗ trợ giặt một ít đồ nhỏ, thí dụ như quần của em trai nó.

Nhìn trong chậu Triệu Chanh thấy yếm và qυầи ɭóŧ, Lâm Đại Thuận thấy hiếu kì nên nhìn nhiều thêm mấy lần. Nó và em trai chưa từng mặc qυầи ɭóŧ, trong nhà lại không có người lớn đương nhiên chưa từng thấy bao giờ.

Nếu hỏi thì không được hay cho lắm nên Lâm Đại Thuận chỉ có thể nhìn nhiều thêm một chút, vẻ tò mò đều bày hết lên trên mặt.

Triệu Chanh cũng không thấy ngượng ngùng, Lâm Đại Thuận muốn xem thì để nó nhìn đi. Mỗi lần giặt còn không e dè mà đem ra phía trước giặt.

Bây giờ chưa xuất hiện loại xà phòng sát khuẩn đồ lót nên Triệu Chanh càng chú ý giặt kĩ hơn.

“Buổi chiều chúng ta cùng nhau lên núi nhặt củi được chứ? Trên núi có rau dại gì có thể ăn không? Trong nhà chúng ta bây giờ chẳng có gì cả, nếu không kiếm cái khác để ăn, không bao lâu nữa ba người chúng ta có khi là chết đói trên giường luôn.”

Trên tay Triệu Chanh đang bận việc, nhưng miệng lại nhàn rỗi nên thuận miệng cùng Lâm Đại Thuận trò chuyện vài câu.

Lâm Nhị Thuận bên cạnh thích nghịch nước, bị Triệu Chanh đuổi đi vài lần nhưng vẫn sát lại gần đây. Triệu Chanh cũng lười đuổi nó, dứt khoát đổ đầy thùng nước giếng ấm áp để giặt quần áo. Sau đó, đem ống tay áo của Lâm Nhị Thuận vén lên, dặn dò nó không được làm ướt quần áo, cuối cùng cũng mặc kệ cho nó nghịch.

Lâm Đại Thuận quan sát hơn nửa ngày, cảm thấy mẹ kế rất tốt. Suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn Triệu Chanh nói: “Nhặt củi thì được, nhưng rau dại thì trên núi phỏng chừng là không có. Vì đầu xuân mọi người đều muốn lấy.”

Nói xong Lâm Đại Thuận do dự một chút, “Cái kia, tôi vẫn còn chút tiền, trở về tôi sẽ đưa cho cô, có thể mua chút lương thực trước. Nhưng mà tiền không có nhiều lắm, lúc trước ba đưa cho tôi đều bị bà nội lấy đi không ít, còn dư lại tôi cũng không dám bỏ ra dùng sợ lại bị cướp mất.”

Lâm Đại Thuận vẫn không quen gọi thẳng tên Triệu Chanh, gọi mẹ nó lại không muốn. Nếu gọi là Triệu Chanh nó cứ cảm thấy không đúng lắm, cho nên mỗi lần nói chuyện đều hàm hồ mà cho qua.

Triệu Chanh cũng lười quản, dù sao chỉ cần khi nói chuyện biết mình đang nói chuyện với ai là được.

Lúc này nghe Lâm Đại Thuận nói như vậy, Triệu Chanh nhấc mí nhìn Lâm Đại Thuận một cái.

Phát hiện Lâm Đại Thuận vẫn đang nhìn mình chăm chăm, Triệu Chanh biết là nhóc con này đang chờ phản ứng của cô: “Được, trở về xem xem có bao nhiêu tiền, trong nhà còn thiếu nhiều lắm, người cha này của cháu…”

Nói tới đây Triệu Chanh lấy lại tinh thần, vội vàng ngậm miệng không nói tiếp. Cô buột miệng nói xong, cảm thấy Lâm Kiến Thành đúng là một người cha tồi.

Nhưng dù sao đây cũng là cha của Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận, chuyện nhà người khác, Triệu Chanh thấy mình không thích hợp khi xen miệng vào.

Nhưng Lâm Đại Thuận không như những đứa trẻ bình thường khác, Triệu Chanh thuận thế sửa lại lời nói, hỏi: “Cha cháu lúc nào thì về? Cô bị đưa đến đây một phân tiền cũng không có, chỗ tiền đó của cháu có thể dùng được bao lâu?”

Lâm Đại Thuận quả nhiên không hoài nghi, thở dài gật gật đầu. Cúi đầu tiếp tục giặt sạch quần mà em trai đã đái dầm: “Ba lần này hình như phải đi rất xa, đại khái cũng phải hơn hai tháng mới có thể trở về.”

Nhưng nó vẫn còn tiền cất giấu, giá cả lương thực Lâm Đại Thuận cũng biết. Cho nên nó không lo là không có tiền mua lương thực sẽ đói chết.

Triệu Chanh không nói gì thêm. Hai tháng nữa, hy vọng có thể mau chóng nghĩ ra biện pháp. Chờ thêm vài ngày lên trấn trên mua lương thực thuận tiện đi đồn công an hỏi một chút: Tuổi của cô bây giờ liệu có thể làm sổ hộ khẩu và chứng minh thư không.

Lâm Nhị Thuận ở bên cạnh ngâm tay vào trong nước chơi vô cùng vui vẻ, Triệu Chanh giặt sạch hai bộ quần áo, đưa tay sờ vào nước trong thùng cảm giác không còn ấm như trước nữa, đứng lên đem nước trong thùng đổ ra chậu để giặt quần áo, lại múc cho Lâm Nhị Thuận một thùng khác.

Nước giếng vừa rồi còn có thể nhìn thấy một lớp sương mỏng, đó là do chênh lệch nhiệt độ. Nước so với không khí còn ấm áp hơn. Kỳ thật Triệu Chanh càng muốn dùng nước này để giặt quần áo.

Nhưng nước mà Lâm Nhị Thuận chơi lạnh cũng không thể cứ lãng phí như vậy. Triệu Chanh chạm vào nước lạnh thì tưởng tượng như mình đang dùng nước ấm vậy. Nói thế nào thì cô cũng là người lớn, không đến mức để cho trẻ con chơi nước lạnh còn bản thân lại dùng nước ấm được.