Chương 41

Bởi vì buổi trưa đã nói chuyện với Lâm Kiến Thành một hồi lâu; cho nên những lo âu, căng thẳng đè nén trong trái tim Triệu Chanh đến không thở nổi từ sau khi cô rời khỏi nhà cũng thoáng giảm bớt. Nhưng lại dẫn đến một rắc rối nho nhỏ.

Kế hoạch ban đầu của Triệu Chanh vốn là muốn trấn an hai nhóc con đó trước, rồi ném cục diện rối rắm lại cho Lâm Kiến Thành giải quyết nốt. Có điều bây giờ cô đã đồng ý để đối phương dẫn Đại Thuận và Nhị Thuận tới gặp cô rồi, Triệu Chanh không biết nên đối mặt với cảm xúc của hai anh em chúng khi biết rằng cô đã lừa chúng thế nào nữa đây.

Đối với chuyện Triệu Chanh đã kết hôn rồi, Mai Trân thấy hết sức ngạc nhiên. Nhưng ngẫm lại xuất thân của Triệu Chanh là từ nông thôn, thì vấn đề này không có gì là kỳ quái cả. Chung quy chị đã gặp nhiều người trẻ mười mấy tuổi gặp gỡ quen biết, song hai mươi tuổi kết hôn, đi lĩnh chứng rồi sinh em bé.

So ra sau khi kết hôn mà Triệu Chanh vẫn còn có thể ra ngoài tìm việc, đi làm. Đối với chồng của Triệu Chanh chị đã thấy có chút thiện cảm hơn.

Đương nhiên Triệu Chanh cũng đã nhìn ra, điểm này xem như là cô cố tình làm vậy. Dù sao, ngoài phương diện tình cảm thì quả thực Lâm Kiến Thành đối xử với cô vô cùng tốt. Cho nên cô sẵn lòng giữ lại mặt mũi cho anh.

***

Buổi tối lúc đi ngủ, Triệu Chanh vẫn đang tự hỏi không biết nên đối diện với Đại Thuận và Nhị Thuận thế nào. Kết quả sáng hôm sau, tỉnh dậy rửa mặt thay quần áo xong xuôi vừa mở cửa tiệm ra đã thấy ba người đứng ngoài cửa từ sớm.

Cô ngẩn người, rồi lặng thinh liếc mắt trừng Lâm Kiến Thành, sau đó nghiêng người cho ba người bước vào: "Tôi còn tưởng mấy ngày nữa anh mới dẫn tụi nhỏ tới."

Triệu Chanh còn đang nghĩ, chắc là chờ tới khi anh gần chạy xe trở lại mới có thể cho hai đứa bé đến gặp cô nữa. Kết quả ngàn vạn không ngờ, người vừa mới rời đi ngày hôm qua mà nay đã lại đến.

Bây giờ mới hơn bảy giờ, tính ngược lại vậy thì ba giờ sáng Lâm Kiến Thành đã xuất phát rồi. Nghĩ rõ ràng, đuôi mắt cô khẽ đảo qua, muốn mắng chửi người.

Lâm Kiến Thành nhét Nhị Thuận vào lòng Triệu Chanh, đẩy nhẹ Lâm Đại Thuận đến trước mặt của cô, bản thân thì lùi về sau hai bước: "Em cũng chưa ăn sáng phải không? Giờ tôi đi mua ít điểm tâm về, chúng ta cùng nhau ăn!"

Nói xong không đợi Triệu Chanh kịp phản ứng, Lâm Kiến Thành đã xoay người bước hai bước ra ngoài, do chân dài nên đi nhanh như gió.

Đột nhiên có thêm một đứa bé ở trên tay vì thế cô chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, xoay đầu dõi theo bóng lưng của Lâm Kiến Thành đang dần đi xa.

Lâm Nhị Thuận còn đang dụi mắt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ. Nhưng khi được Triệu Chanh bế trong ngực, rõ ràng cu cậu đã nhận ra cô. Đầu tiên nhắm mắt hai tay ôm chặt cổ cô, đầu cũng gối cả lên vai Triệu Chanh. Giọng nói ngọt như đường gọi "Chanh Chanh", khiến tim của Triệu Chanh cũng muốn nhũn thành nước.

Lâm Đại Thuận ngửa cổ, nhếch miệng nhìn Triệu Chanh cười: "Chanh Tử[1], cháu rất nhớ cô. Ngày hôm qua ở nhà, mình cháu đã chăm sóc cho em trai. Hai chúng cháu cũng không ra ngoài chơi, chỉ ở yên trong nhà chờ ba về. Ah đúng rồi, ba nói với cháu rằng gọi thẳng tên cô như vậy không được thân thiết, cho nên từ giờ cháu sẽ gọi giống em trai. Nhưng sợ kêu thế cô lại nghĩ là đứa trẻ bất lịch sự thế nên cháu gọi cô là "Chanh Tử" được không?"

[1]Chanh Tử: tử 子 có rất nhiều nghĩa nhưng trong trường hợp này là mĩ xưng, thể hiện sự tôn trọng, tôn quý đối với người được gọi.

Lúc Lâm Đại Thuận mở miệng nói chuyện, vốn tâm trạng của Triệu Chanh còn đang thấp thỏm chờ nó hỏi tại sao cô lại đến nơi này.

Kết quả, Lâm Đại Thuận không những không hỏi mà còn hăng hái nói sang chuyện khác. Thậm chí giọng điệu vẫn thân thiết với cô y như trước.

Vấn đề xưng hô, hiển nhiên Triệu Chanh không có ý kiến gì.

Sau khi Lâm Đại Thuận nói một hồi về tình hình của nó và em trai ở nhà ngày hôm qua xong, thì tò mò quan sát một vòng quanh tiệm rồi cảm khái nói: "Chanh Tử, cô thật giỏi! Nhanh như vậy đã có thể tìm được việc làm ở trong thành phố rồi!"

Triệu Chanh sáng tỏ, hẳn là Lâm Kiến Thành đã giúp cô che giấu trước mặt tụi nhỏ.

Có điều, cô cũng không vội nói bóng gió, hỏi dò Lâm Đại Thuận lúc này mà muốn đợi gặp Lâm Kiến Thành hỏi riêng sau.

"Đêm qua, các cháu đã đi ô-tô đến đây rồi sao? Khởi hành sớm thế làm gì? Bây giờ có buồn ngủ không?"

Lâm Nhị Thuận chắc chắn vẫn buồn ngủ, nép trong lòng cô một lát đã ngủ thϊếp đi.

Trái lại, tinh thần của Lâm Đại Thuận rất tỉnh táo, lắc đầu nói: "Không buồn ngủ ạ! Ba đã tạo một cái ổ nhỏ trên xe, hơn nữa cũng đã chuyển hết tất cả quần áo, chăn màn tới đây rồi. Ba nói sau này chúng ta sẽ sống luôn trên thành phố, chờ thêm một thời gian sẽ đi báo danh, chuẩn bị cho cháu đi học."

Nói vậy là Lâm Kiến Thành muốn nghe theo đề nghị trước đó của cô - đưa hai đứa trẻ lên thành phố rồi kiếm một người về chăm sóc sao?

Như vậy rất tốt. Triệu Chanh cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm. Xoa đầu Lâm Đại Thuận, dặn nó nhất định phải học cho giỏi.

Lâm Đại Thuận hơi xấu hổ gãi ót, ngượng ngùng cười nói ra những phiền não trong lòng: "Thế nhưng đến tên cháu, cháu còn không biết viết. Không biết có bị bạn bè và thầy giáo trên thành phố cười không nữa?"

Đứa trẻ mới tí tuổi đã biết tự ti, tự ái... Triệu Chanh an ủi nó: "Đừng lo, chẳng phải ba đã mua cho cháu bút máy và vở rồi à, quay về bảo ba dạy cho cháu."

Lâm Đại Thuận nâng mắt nhìn Triệu Chanh, nó là mong Triệu Chanh dạy nó. Nhưng đi làm khẳng định vừa mệt vừa bận, nên nó đành nuốt những lời định nói vào.

Trong studio có một cái sô-fa để cho khách dùng khi chụp ảnh. Dù là ghế đơn, nhưng Lâm Nhị Thuận không cao lắm, Triệu Chanh đặt tạm nó lên đó, chân hơi cuộn một chút vào là vừa xinh.

Đắp thêm một cái áo khoác cho nó. Ngay khi Triệu Chanh vừa đi ra, đã thấy Lâm Kiến Thành đi mua bữa sáng quay lại.

Ăn điểm tâm xong, mấy người Lâm Kiến Thành cũng không nán lại lâu. Dù sao đây cũng là quán của người ta, tính chị chủ tốt không nói gì, nhưng bọn họ cũng không thể coi như chuyện đương nhiên, một nhà bốn người cứ ở lì đó cản trở việc kinh doanh của người khác được.

"Hôm qua, tôi đã đi xem phòng trọ, tiền thuê cũng đã đóng. Từ chỗ này, đi về phía đông, căn phòng đó nằm ở tầng thứ ba."

Lâm Kiến Thành ôm Lâm Nhị Thuận vẫn còn đang ngủ vào lòng, nói với Triệu Chanh.

Không ngờ tốc độ của anh nhanh đến vậy, có điều đây là một chuyện tốt. Triệu Chanh mỉm cười, gật đầu: "Bên cạnh đó hình như có nhà trẻ, anh muốn gửi Đại Thuận vào đó ư?"

Lâm Kiến Thành lắc đầu: "Vẫn chưa tính đến chuyện này, vì phải sáu tháng nữa Đại Thuận mới bắt đầu đi học."

Hiện tai, mẫu giáo không đăng ký một tháng một mà học theo kỳ luôn. Có thể xin nhập học chen, nhưng chỉ sợ Lâm Đại Thuận chưa quen lối sinh hoạt trên thành phố, nếu đi lớp luôn sợ rằng nó không thích ứng được.

Triệu Chanh hỏi anh đã tìm được người trông hai đứa nhỏ chưa, Lâm Kiến Thành nói trước tiên anh sẽ tự chăm, chờ dàn xếp ổn thỏa rồi từ từ tìm.

Từ đầu tới cuối, Lâm Kiến Thành đều không nói muốn nhờ Triệu Chanh chăm sóc giùm. Vì nếu cô thực sự trông nom hai đứa trẻ, thì chắc chắn công việc của Triệu Chanh sẽ bị ảnh hưởng.

Một khi Lâm Kiến Thành đã quyết tâm muốn làm chuyện gì, nhất định phải suy nghĩ từng bước rõ ràng. Ví dụ, trước kia anh quyết định mua xe tải chạy riêng, từ đó anh bắt đầu tiết kiệm, làm quen đường xá, tiếp xúc nguồn cung ứng hàng.v.v Anh mất khoảng hai năm để thực hiện từng bước theo lộ trình đã lên trước đó.

Hiện giờ, về mặt tình cảm anh muốn Triệu Chanh hoàn toàn sẵn lòng ở bên anh, đương nhiên cũng phải có một kế hoạch hoàn chỉnh, rành mạch.

Nếu như là một người phụ nữ khác, hai đứa con riêng này khẳng định là một cản trở kéo xác suất thành công xuống. Nhưng nếu là với Triệu Chanh, Đại Thuận, Nhị Thuận tuyết đối là một trợ thủ đắc lực của anh.

Nhưng trợ lực này ở mức độ nào thì Lâm Kiến Thành vẫn nhận thức được. Ở thời điểm hiện tại, tình cảm của Triệu Chanh dành cho hai đứa nhỏ chắc chắn lớn hơn nhiều cảm tình cho anh. Và kế hoạch anh lên cho cuộc sống của mình, đó là phải làm cho phần tình cảm đó lớn hơn tình thương mà cô dành cho hai đứa con trai của anh.

Lâm Kiến Thành sẽ không đề nghị Triệu Chanh để cho hai thằng bé ở lại đây khiến cô phải từ bỏ công việc. Vì như thế chắc chắn sẽ làm cho cô tức giận, thậm chí phung phí cảm giác áy náy của Triệu Chanh đối với Đại Thuận và Nhị Thuận thôi.

Nếu cô biết mới nửa buổi không gặp mà trong đầu Lâm Kiến Thành chỉ toàn những suy nghĩ như vậy, tuyệt đối sẽ quay đầu trốn đi ngay lập tức.

Một số người có thể nghĩ sâu tính kĩ mọi phương diện, cũng không hẳn do người đó cực kỳ thông minh, mà là cách suy nghĩ của người ta đủ cận trọng.

Xác định mục tiêu, đặt ra kế hoạch, đồng thời không ngừng điều chỉnh kế hoạch của bản thân dựa trên phản hồi nhận được trong quá trình thực hiện.

Coi tình cảm như một trận chiến khó khăn, Lâm Kiến Thành chắc chắn là người nổi bật nhất.

Tuy hiện giờ anh chưa hiểu rõ tình yêu thực sự là gì, nhưng chỉ cần anh có tình cảm với Triệu Chanh, muốn giữ cô ở lại thì cái gì cũng phải đi trước một bước. Quay xung quanh đối phương, miễn cho người ta lại vô tâm chạy trốn như lúc trước.

Triệu Chanh không biết có người đang đào sẵn hố chờ cô nhảy vào, sau đó sẽ tiến hành bao vây bắt người. Tiễn Lâm Kiến Thành và hai thằng bé đi, lúc đứng trước cửa cô vẫn cảm khái Lâm Kiến Thành thật sự là một người tốt.

Mấy năm gần đây, đừng nói vùng nông thôn hẻo lánh, mà ngay cả một người đàn ông sống ở thành thị, tiếp thu nền giáo dục nơi này đã nhiều năm, đối phương có thể khoan dung, rộng lượng đến độ như này thì cũng cực kỳ hiếm.

Lâm Kiến Thành càng thoải mái, ngược lại Triệu Chanh càng cảm thấy có lỗi với người ta. Cân nhắc 100 đồng tiền lương tháng này nhận được, xem sau khi thuê nhà thì còn dư lại khoảng bao nhiêu đến lúc đó có nên mua một món quà tặng cho Lâm Kiến Thành không?

Hình như trước đây Lâm Đại Thuận có nói sinh nhật của ba nó là vào tháng sáu? Dù sao, bây giờ cô có chị chủ tiệm bao ăn ngày hai bữa, nên ngoài tiền thuê nhà một tháng đó ra thì cô chẳng cần phải dùng đến tiền.

Tính toán xong xuôi, Triệu Chanh chợt thấy buồn cười vì mới làm việc được có mấy ngày mà cô đã phân chia tiền lương tháng đầu đâu vào đấy hết rồi.

Buổi trưa Lâm Kiến Thành không đến, mãi tới tận chạng vạng bảy giờ tối khi hiệu chụp hình chuẩn bị đóng cửa Lâm Kiến Thành mới dẫn hai đứa bé tới. Mai Trân xách túi ra cửa, đang quay lưng ra phía ngoài bảo Triệu Chanh nhớ đóng kỹ cửa nẻo. Kết quả vừa xoay đầu đã bắt gặp một người đàn ông cao lớn và hai đứa trẻ đứng bên ngoài, khiến chị sững sờ mất vài giây.

Triệu Chanh cười ngượng ngùng nhìn chị nói, "Đây là "vị kia" nhà em, em ra đó xem một lát. Chị Trân, chị cứ về trước đi, chốc nữa em sẽ đóng cửa."

Mai Trân liếc sang hai lần, thầm nghĩ em gái Tiểu Chanh đã có hai đứa con rồi sao? Nhìn thế nào thì đứa lớn kia cũng đã bốn, năm tuổi rồi mà? Theo như trên chứng minh viết thì năm nay em ấy mới 20. Vậy 15, 16 tuổi đã có thai rồi ư?

Có điều giờ không phải là lúc để hỏi những chuyện này, Triệu Chanh giới thiệu ngắn gọn Lâm Kiến Thành và Mai Trân với nhau. Lâm Kiến Thành lịch sự cảm ơn Mai Trân: "Chanh Chanh rất thích công việc này, cảm ơn chị Trân vì đã cho cô ấy cơ hội thử sức. Về sau cũng phiền chị chiếu cố, để ý đến cô ấy nhiều hơn."

Thái độ không chút câu nệ hay xấu hổ như những người đàn ông đến từ nông thôn.

Mai Trân mỉm cười khoát khoát tay, như thường lệ khen Triệu Chanh hai câu sau đó rời đi trước.

Chờ Mai Trân đi khuất, cô mới tức giận quay sang liếc nhìn anh: "Ôi cái gì mà Chanh Chanh chứ, nghe xong da gà, da vịt của tôi đều nổi hết lên rồi này."

Ban nãy mà tâm lý cô không vững, chắc chắn đã rùng mình tại đó rồi. Thật sự từ trước đến giờ chưa có ai gọi cô như thế bao giờ. Quá buồn nôn.

Con nít gọi là một chuyện, nhưng một người đàn ông trưởng thành như Lâm Kiến Thành đột nhiên gọi vậy khiến Triệu Chanh không thích ứng nổi.

Lâm Kiến Thành cũng đánh mắt nhìn lại cô, mím môi, có vài lời không thốt lên được.

Anh không ngờ trước mặt mọi người Triệu Chanh có thể biểu lộ ra một dáng vẻ vừa dịu dàng, vừa yểu điệu như vậy. Cô cười xấu hổ, ngại ngùng y như dáng vẻ nàng dâu nhỏ. Lần nào bắt gặp cũng khiến cho anh suýt chút nữa thất thần.

Lâm Đại Thuận vẫn hơi sợ người lạ, chỉ theo lời dặn của Triệu Chanh chào Mai Trân: "Chào dì ạ!" Sau đó thu mình như chim non núp vào giữa Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành.

Còn Lâm Nhị Thuận không phải sợ, nhưng do tính cách nó vốn vậy, không thích nói. Triệu Chanh cũng không dạy nó cách chào hỏi, để tránh rơi vào cục diện xấu hổ.

Giờ người đã đi Lâm Đại Thuận lấy lại sự hoạt bát, ôm eo Triệu Chanh ngửa cổ cười: "Ba nói muốn đưa chúng cháu đi mua đồ. Chanh Tử, cô đi cùng với chúng cháu nha!"

TRUYỆN ĐƯỢC CHUYỂN NGỮ TẠI: https://lilyyu305.wordpress.com