Chương 2: Lại còn là một cô gái vùng núi không có hộ khẩu

Triệu Chanh biết hiện thực chính là hiện thực, có ngất thêm mấy lần nữa cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Tuy gặp phải sự tình xuyên không khiến cho người ta rất khó tiếp nhận, nhưng tự an ủi mà ngẫm lại: Nói không chừng thời điểm bản thân mình từ trên dây cáp ngã xuống đã chết rồi, dù sao bây giờ cũng coi như cô đã nhặt về được một cái mạng.

Chỉ không biết nguyên chủ Triệu Chanh có phải do sốt quá cao mà chết đi hay không? Không thì tại sao cô vừa đến ngược lại chưa làm cái gì cả đã có thể sống trong cơ thể này rồi. Nhưng một người chỉ thích hành động như Triệu Chanh, cô không quá thích động não nên tự nhiên cũng không có đi tìm hiểu kỹ càng. Chỉ coi như là do mình không uống canh Mạnh Bà sau đó lại được đi một lượt khắp nhân gian.

Nghĩ đến đây, Triệu Chanh tận lực phấn chấn lên. Xem nhẹ Lâm Đại Thuận đang nhìn mình như nhìn kẻ địch cùng với Lâm Nhị Thuận lôi thôi đang ầm ĩ om sòm, hỏi: “Trong nhà còn lương thực không?”

Giọng điệu Triệu Chanh có chút lạnh nhạt, không có biện pháp, đối mặt với tình trạng này cô cũng nhiệt tình không nổi.

Nếu không phải do hiện tại chưa biết rõ bên ngoài rốt cuộc là cái tình trạng gì, thì Triệu Chanh đã nghĩ muốn lập tức thu thập quần áo trốn đi. Mà theo như trong trí nhớ của nguyên chủ chỉ biết rõ bây giờ là mùa xuân năm 1991.

Thời buổi này phụ nữ bỏ lại chồng con ra bên ngoài làm công không trở về nữa rất nhiều. Nhưng Triệu Chanh biết bây giờ chưa phải lúc bởi nguyên chủ sống tại khu núi cao, không nói tiền đi đường, mấu chốt năm nay nguyên chủ cũng đã hai mươi, nhưng lại chưa có tên trong hộ khẩu gia đình.

Không có hộ khẩu thì không thể làm chứng minh thư, tại địa phương nhỏ còn dễ nói, vào trong thành phố lớn, khó tránh khỏi tìm không được công việc tốt. Triệu Chanh lại không muốn đi đến hắc điếm, nhà xưởng phi pháp làm cu-li[1].

[1]Cu-li: chân sai vặt, khuân vác.

Lâm Đại Thuận cũng không biết mẹ kế của nó lúc này đã lên kế hoạch xử lý hộ khẩu ra sao để tiện trốn đi. Mặc dù nhìn sắc mặt mẹ kế lạnh nhạt, nhưng không định trút giận lên hai anh em họ.

Lâm Đại Thuận lén thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lôi kéo em trai bước vào ngạch cửa, đi vài bước về hướng ngăn tủ bên kia, cuối cùng chỉ vào một cái lu lớn bên cạnh ngăn tủ: “Đây, lương thực của nhà chúng ta đều ở bên trong, chỉ cần cô chiếu cố thật tốt cho hai anh em chúng tôi, chờ ba ba trở về, khẳng định sẽ mua càng nhiều lương thực hơn làm cho cô không bao giờ lo đói bụng.”

Lâm Đại Thuận còn thật thông minh, ý đồ học theo các bà mẹ chồng trong thôn giáo dục con dâu khi vừa mới về nhà. Khuyên mẹ kế hãy sống thật yên ổn.

Triệu Chanh thấy hơi buồn cười một chút, đương nhiên là không cười ra thật. Cô hiện tại không khóc đã xem như kiên cường, bởi vì cô biết đối với hai đứa trẻ khóc căn bản chẳng có tác dụng gì.

Cái nhà này tổng cộng chỉ có một gian phòng. Triệu Chanh đi qua, từ mép giường đến lu gạo cách nhau khoảng ba bốn bước chân, Lâm Đại Thuận lại vội vàng cảnh giác kéo ra một chút khoảng cách, mắt cũng không chớp nhìn chằm chặp vào Triệu Chanh. Với nó mà nói, người mẹ kế này vốn dĩ chính là người xa lạ vừa tới được một ngày một đêm thôi.

Triệu Chanh mở nắp đậy bằng sứ trên vại gạo ra, cúi đầu nghé vào. Bên trong chỉ là một ít gốc cây đậu, gốc cây ngô, hạt cao lương[2] trộn lẫn với nhau.

[2] Cao lương: cây lương thực cùng họ với ngô, thân và lá lớn, gié ngắn, hạt to tròn.

Triệu Chanh duỗi tay vào trong vại, bàn tay cắm sâu xuống dưới, mò đến đáy thì chạm phải một cái túi vải giấu dưới đó. Triệu Chanh lấy ra vừa thấy thì đen mặt. Như vậy vật coi như bảo bối cất cẩn thận dưới đáy lu gạo chỉ là một túi gạo lức[3] nhỏ hay sao.

[3] Gạo lức: gạo mới xay ra, chưa giã; phân biệt với gạo giã (gạo đã làm sạch cám)

Cái gọi là gạo lức chính là hạt thóc xay bỏ vỏ, chỉ qua một lần xát duy nhất. So sánh với gạo trắng đã xay nhiều lần tự nhiên không so được, thoạt nhìn còn vàng vàng không bắt mắt.

Triệu Chanh thấy lương thực chỉ có vậy, kìm lòng không đặng thoáng thở dài. Tiếp theo lại nhớ đến thời điểm bản thân đang sốt cao, khi đó Lâm Kiến Thành đã rời đi không chút do dự. Xem ra trong căn nhà này, ngay cả hai đứa con trai cũng đều không đặt trong lòng, thật sự dự tính ở bên ngoài an cư. Nói không chừng bên đó cũng đã sớm sinh đứa con trai khác rồi.

Dùng 100 đồng tiền cưới nguyên chủ trở về, có lẽ chính là tương đương việc bỏ tiền mua cho hai đứa trẻ một người mẹ kế về làm ruộng, nấu cơm nuôi sống hai anh em chúng. Cũng coi như cho hai anh em tìm một con đường sống.

May mà Lâm Kiến Thành cùng nguyên chủ không có đi lấy giấy kết hôn, Triệu Chanh nghĩ vẫn là nhanh chóng dưỡng thân thể khỏe mạnh làm quen hoàn cảnh một chút, sau đó mau chóng tìm cơ hội chạy trốn là trọng yếu nhất.

Triệu Chanh suy nghĩ xong xuôi, vừa ngầng đầu nhìn thấy đôi mắt nhỏ của Lâm Đại Thuận đang cảnh giác, đột nhiên sửng sốt, xoay người hỏi Lâm Đại Thuận: “Lúc cô phát sốt, có phải cháu đã cho cô uống nước không?”

Tuy rằng khi đó sốt cao, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, nhưng đối với bát nước cứu mạng mình còn mang theo mùi lạ thì Triệu Chanh có ấn tượng rất sâu sắc.

Lâm Đại Thuận khựng lại giây lát, rồi mới do dự gật đầu.

Triệu Chanh nhìn ra đứa trẻ này khẩn trương, ngẫm lại hai anh em chúng cũng là những đứa nhỏ đáng thương. Tuy rằng cô không có tinh lực đi thương hại người khác, nhưng trước khi cô rời đi có thể chiếu cố bao nhiêu thì chiếu cố, cũng coi như báo đáp Lâm Đại Thuận đã cho mình uống nước đi.

Nghĩ đến đây, Triệu Chanh nhếch miệng miễn cưỡng cười cười, nói: “Cám ơn cháu.”

Nếu không phải bát nước kia giúp hạ nhiệt độ, Triệu Chanh hoài nghi bản thân cô nói không chừng đã bị khát khô ở trong mộng mà chết đi rồi. Tuy rằng nghĩ như vậy khả năng hơi khuếch đại quá mức tác dụng của nước.

Lâm Đại Thuận quái dị trừng mắt nhìn chằm chằm Triệu Chanh không hé răng, nghĩ thầm người mẹ kế này giống như cũng không tồi.

Đương nhiên, có thể là do mới vào cửa, kế hoạch trước giả bộ thật hoàn hảo, đợi khi tự mình mang thai rồi mới bắt đầu bắt nạt nó với em trai sau. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, hai anh em nó không cần phải sợ hãi.

Nghĩ đến đây, sự cảnh giác của Lâm Đại Thuận thoáng buông lỏng, chỉ mong mẹ kế thật có thể sống yên ổn trong thời gian tới. Nếu mà mẹ kế chịu nấu cơm cho nó và em trai, vậy nó sẽ lấy một ít tiền cất giấu trong bình đưa cho mẹ kế dùng.

Triệu Chanh xem xong lương thực trong nhà, lại bước ra cửa phòng, nhìn thấy trước cửa có một cái cây không tính lớn, thân to cỡ miệng bát, dưới gốc cây là một bụi cỏ tranh[4] cao tầm nửa người. Kề gian phòng ở, dựa bên vách tường dùng một đầu gỗ nghiêng nghiêng làm mái, dựng lên một tường lều ba cạnh, dưới lều có một cái bếp lò đắp từ bùn.

Từ bên trái phòng ở đi ra ngoài hơn hai mươi bước bên kia cũng có một cái lều, tường trát đơn giản. Đấy chắc hẳn chính là nhà xí cùng chuồng heo, chuồng gà; kết cấu nhà ở nông thôn đều như vậy cả.

Có điều vợ Lâm Kiến Thành mất đã hai năm, chuồng gà chuồng heo đương nhiên đã sớm bỏ không, chỉ còn nhà xí là còn dùng. Triệu Chanh đi qua xem thử, trong chuồng heo còn một ít củi không coi là nhiều, đều là chút cành lá cỏ khô.

Khi còn nhỏ Triệu Chanh sống cùng bà ngoại, cũng là lớn lên ở nông thôn nên biết loại củi này căn bản đốt không được lâu. Người nhà nông chỉ dùng củi loại này để nhóm lửa, thời điểm khác thì không thích dùng kiểu củi “mềm” này. Vừa thấy liền hiểu căn bản là Lâm Kiến Thành không hề quan tâm đến cái nhà này.

Xem ra tâm của người đàn ông thật sự đã đặt tại bên ngoài, cái nhà này đối với anh ta mà nói chỉ sợ là một gánh nặng suy nghĩ muốn ném quách đi cho xong. Cũng không biết chờ đến lúc cô cũng đi nốt hai đứa trẻ trong phòng kia có phải sẽ không còn cơm ăn, phải đi xin cơm hết nhà này đến nhà khác.

Nhưng chỉ là ý nghĩ thoáng qua, cũng không lung lay được quyết tâm rời đi của Triệu Chanh.

Tuy rằng hai đứa trẻ này đáng thương, nhưng Triệu Chanh không muốn vì thương hại mà ở lại đây lãng phí tuổi xuân cả đời của mình. Chờ khi cô vào trong thành phố có năng lực, có tiền sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ cho hai anh em chúng sau. Coi như là làm việc thiện giúp đỡ trẻ em nghèo trong các viện nhi đồng đi.

Nghĩ xong chuyện này, Triệu Chanh cũng đã ôm được một bó củi trở lại trong bếp, hỏi đứa nhỏ diêm để ở đâu.

Lâm Đại Thuận thấy bộ dáng Triệu Chanh là muốn nhóm lửa nấu cơm, vội vội vàng vàng móc một hộp diêm từ trong túi quần đưa qua.

Triệu Chanh nhìn thoáng qua thấy trên tay đứa trẻ dính từng tầng bùn đất. Ở nông thôn trẻ con thường quanh năm suốt tháng không tắm rửa sạch sẽ, dần dà sẽ có một lớp bụi màu đen bám trên làn, nhìn loang lổ trông cực kỳ bẩn.

Nhưng mà Triệu Chanh cũng không có ghét bỏ, chung quy bộ dáng của cô hiện tại cũng không khác là bao.

Triệu Chanh không phải là chưa từng chịu khổ bao giờ. Khi còn nhỏ cha mẹ đều mất sớm, bà nội cũng không cần cô. Triệu Chanh sống cùng bà ngoại nhưng dù sao tuổi ngoại cũng đã cao, lúc đó cô mới mười hai tuổi, cậu và mợ mỗi ngày đều bắt cô làm việc, ngày nào cũng vừa mệt vừa đói.

Tuổi còn nhỏ mà cô đã phải ra con sông trước cổng nhà bà ngoại giặt chăn giữa trời mùa đông rét căm căm. Không chỉ một lần từng muốn nhảy xuống sông chết luôn, nhưng không phải cuối cùng cô vẫn cắn răng vượt qua đó sao.

“Cháu và em trai cháu tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Triệu Chanh ngồi xổm xuống bên bếp, vừa nhóm lửa vừa thuận miệng hỏi Lâm Đại Thuận.

Thật ra trước khi cô đến đây bà mối đã nói qua một lần: Lâm Kiến Thành từng có một người vợ do khó sinh mà mất, để lại hai đứa nhỏ – một đứa năm tuổi tên là Lâm Đại Thuận, một đứa hai tuổi tên là Lâm Nhị Thuận.

Nhưng mà Triệu Chanh vẫn hỏi, muốn để cho hai đứa trẻ chủ động nói với cô những điều này, xem như là làm quen nhận thức về nhau một chút.

Lâm Đại Thuận đương nhiên không biết là Triệu Chanh đã biết điều này, giơ một tay lên lau nước mũi song cũng ngồi xổm xuống bên cạnh: “Tôi là Lâm Đại Thuận, năm nay năm tuổi; em trai tên Lâm Nhị Thuận, năm nay hai tuổi.”

Lâm Nhị Thuận tuy rằng tuổi nhỏ, lại thêm không có người lớn dạy, nên hiện giờ nói chuyện vẫn chưa được lưu loát. Nhưng đối với ăn lại đặc biệt mẫn cảm, lúc này thấy Triệu Chanh nhóm lửa, đã nghĩ ngay đến lúc anh trai nhóm lửa.

Biết nhóm lửa là sau đó có thể ăn, bởi vậy lúc này cũng đi theo ngồi xổm bên cạnh anh trai, cắn ngón tay cái còn đôi mắt to thì nhìn chăm chú ngọn lửa đang cháy lách tách trong bếp.

Lúc này đột nhiên nghe thấy anh trai nói tên của mình, Lâm Nhị Thuận quay đầu nhìn thoáng qua anh. Xác định miệng anh trai đóng mở nhưng không ăn gì khác, gọi nó cũng không phải vì muốn cho nó cái gì, vì thế quay đầu lại tiếp tục nhìn ánh lửa bập bùng.

Lâm Nhị Thuận có đôi mắt to không phải do lớn lên đáng yêu mà bởi vì quá gầy, đầu hơi lớn, hai má không có mấy thịt, đương nhiên mắt trông sẽ càng to hơn.