- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy
- Chương 12: Đi chợ
Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy
Chương 12: Đi chợ
riệu Chanh từ cổng thôn Tiên Nữ bắt kịp mấy chị dâu và dâu nhỏ nhà khác cũng đang gấp rút đi chợ, dựa vào da mặt dày mà xin họ cho đi cùng. Lúc này trong một trang trại – nơi dừng chân để nghỉ ngơi, nằm cách xa biên giới của tỉnh Trúc Hải không còn thuộc địa phận tỉnh Hoàng Hải. Con gà trống vừa cất lên tiếng gáy đầu tiên, bên cạnh Lâm Kiến Thành đã vang lên tiếng sột soạt vuốt quần áo của ai đó rồi.
Lâm Kiến Thành đang ngủ say rất nhanh tỉnh giấc bởi cảm giác được người nằm liền kề thức dậy, bản thân cũng nhanh chóng ngồi lên, sờ soạng chuẩn bị đi giày.
“Béo, mau dậy! Đầu hói, đầu hói!”
Đầu tiên người đàn ông đứng dậy, sau đó đá vào cái giường gỗ mà hai người bạn vẫn đang rúc thành một đυ.n ngáy o o bên kia. Lâm Kiến Thành đã đi giày xong đứng trên mặt đất, vừa ngáp vừa mặc áo khoác nói chuyện với người đàn ông đó: “Anh Hùng, giờ em đi nướng bánh bột ngô[1], chờ ăn sáng xong thì chúng ta mới xuất phát được không?”
Đi hết hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng sắp vào đến tỉnh Trúc Hải. Đường bên này không dễ đi, tối qua bọn họ phải tìm một nhà nông bên đường để ở nhờ. Cũng may nhà người ta đồng ý, chỉ cần trả một ít tiền là có thể ngủ lại một đêm.
Anh Hùng “Ừ” một tiếng, rồi nâng tay đè một bên lỗ mũi hỉ nước mũi xuống đất, giọng nói vẫn còn khàn khàn do mới tỉnh dậy, “Làm thêm canh trứng hoặc cái gì đó nữa đi. Chờ tất cả mọi người ăn no thì nhanh chóng lên đường.”
Lâm Kiến Thành “À” một tiếng, xoay người cài nốt cúc áo, rời khỏi căn phòng. Lâm Kiến Thành cùng hai người khác là đầu hói và béo đều theo phụ giúp anh Hùng, cũng chính là Hùng Đại Sơn lái xe vận tải.
Hai năm qua Lâm Kiến Thành tích góp được một chút tiền, anh luôn nghĩ bao giờ thì có thể mua được một chiếc xe tải thuộc về riêng mình. Đến lúc đó có thể tự lái xe chở hàng kiếm tiền.
Ngay từ đầu anh đã có ý tưởng như vậy, chính vì thế Lâm Kiến Thành ở chỗ Hùng Đại Sơn là một người cực kỳ chăm chỉ. Bất kể là tìm kiếm nguồn hàng hay bán hàng hóa, thậm chí anh còn tích cực chăm lo luôn cả việc ăn uống dọc đường cho mọi người. Chạy xe, giúp đỡ như vậy hai ba năm, đến bây giờ Lâm Kiến Thành đã có thể độc lập sắp xếp mọi việc, xử lý vận chuyển một số mặt hàng trên đường đến nơi giao.
Lâm Kiến Thành không phải loại người thích lén lút đi nạy góc tường nhà người ta nên Hùng Đại Sơn sớm đã biết ý tưởng đối với tương lai đó của anh.
Cái nghề này chẳng phải của riêng ai hay người nào đó có thể làm độc chiếm một mình, nên Hùng Đại Sơn thấy không có vấn đề gì cả. Thậm chí anh ta còn suy nghĩ: Liệu có thể đem chiếc xe tải bây giờ của mình bán lại cho Lâm Kiến Thành không. Xong sau đó anh ta sẽ đổi một chiếc xe tải mới với trọng tải nặng hơn.
Mới vừa thức dậy, mọi người thực ra đều không muốn ăn. Nhưng bọn họ làm cái nghề này, có thời gian để ăn một bữa cơm nóng thì đều phải vội vội vàng vàng, mau chóng bỏ vào bụng. Chứ nói gì tới có khẩu vị hay không?
Cơm nước xong xuôi, bốn người lục tục chia ra lên hai chiếc xe tải đỗ bên ngoài tiếp tục đi tỉnh Trúc Hải. Phải nói rằng thời xưa nếu muốn đến đây còn khó hơn lên trời, bây giờ con đường tuy đã được sửa chữa nhưng vẫn rất khó đi.
Hùng Đại Sơn với Lâm Kiến Thành cùng nhau lên một chiếc xe, Hùng Đại Sơn dù không cầm lái nhưng cũng không dám ngủ gật. Ngồi ở vị trí phó lái nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Sợ Lâm Kiến Thành còn chưa tỉnh ngủ, thừa dịp bây giờ vẫn chưa tới đoạn đường gồ ghề khó đi, Hùng Đại Sơn lấy ra hai điếu thuốc lá, đưa cho Lâm Kiến Thành một điếu rồi cùng nhau hút. Sau đó nói chút chuyện linh tinh về vợ đang ở nhà.
Đối với đàn ông, khi nói đến chủ đề về phụ nữ nhất định có thể giúp họ nâng cao tinh thần.
“Nghe nói lần này chú trở về đã cưới được một nàng dâu nhỏ mới hai mươi tuổi. Thế nào, khi chú đi có làm loạn một trận không buông hay không?”
Lâm Kiến Thành năm nay hai sáu tuổi, thực ra không tính là già, nhưng ở nông thôn rất nhiều người mười mấy tuổi đã làm cha rồi, huống chi Lâm Kiến Thành cũng đã là cha của hai đứa trẻ.
Hùng Đại Sơn trêu chọc nói vợ mới cưới của anh là cô dâu nhỏ, lời này nói cũng không phải giả.
Nhắc tới vợ mới cưới, trong đầu Lâm Kiến Thành đã tự động hiện lên một gương mặt đen bị đỏ phừng phừng lên do sốt. Bởi vậy Lâm Kiến Thành nhịn không được cau mày lại.
Thật ra thì anh không yên tâm lắm khi bỏ lại cô gái ấy trong tình trạng sốt cao như này. Hơn nữa nhìn cô gầy teo, chỉ thấy da bọc xương. Sợ rằng một mình cô chống đỡ sẽ rất mệt mỏi.
Những người bên nhà họ Triệu cũng quá vội vàng, nếu cô đã bị bệnh thành như vậy thì cứ để ở nhà chăm sóc một thời gian, chậm một chút anh cũng sẽ không nói gì.
Bây giờ thì hay rồi, trong nhà Đại Thuận vốn tuổi còn nhỏ phải chăm sóc Nhị Thuận đã là quá sức rồi, hiện tại lại thêm một người xa lạ bị bệnh tới nữa. Cũng không biết trong nhà bây giờ đã loạn thành cái dạng gì.
Biết là như thế, nhưng chuyến hàng này Lâm Kiến Thành nhất định phải đi. Có kiếm được nhiều tiền hay không chưa nói, chỉ riêng việc anh Hùng đặc biệt ra lệnh cho anh phải theo xe là anh đã không thể vắng mặt được rồi. Ngoài ra, từ lâu anh đã muốn đến tỉnh Trúc Hải tìm đường cũng như xem tình hình ở đây.
“Không gây sự, phụ nữ ở nhà còn có thể làm loạn với chồng được sao?”
Trong đầu Lâm Kiến Thành suy nghĩ về vấn đề này, nhưng trên mặt vẫn là một nụ cười tỏ ra mình không quan tâm.
Hùng Đại Sơn cười haha, gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đường đường là một người đàn ông to lớn sao có thể để cho mấy người phụ nữ trong nhà quản lý được, đúng không?”
Hầu hết những người đàn ông ở thời điểm xã hội lúc bấy giờ đều có tư tưởng giống vậy, chứ không phải chỉ một mình Hùng Đại Sơn. Bọn họ ở bên ngoài lái xe vận tải chở hàng hòa cũng nhiều năm rồi, trên đường nếu như có nhu cầu thì sẽ không chút do dự bỏ tiền ra kiếm một người phụ nữ để giải quyết.
Lâm Kiến Thành đã nhìn thấy nhiều rồi. Anh không đi không phải bởi vì bản thân trung trinh một lòng với vợ càng không phải bởi vì trong lòng nhớ đến hai đứa con trai nhỏ còn ở nhà mà chỉ vì muốn tiết kiệm tiền mua một cái xe vận tải lớn thuộc về mình.
Hai người tán gẫu câu được câu không, Lâm Kiến Thành không suy nghĩ về chuyện cô vợ ở nhà nữa. Dù sao nếu bệnh chết thì thôi; họ hàng thân thích, cha mẹ ruột thịt của cô còn chẳng quan tâm thì anh cũng đâu thể để ý nhiều hơn được. Tuy nhiên anh chỉ lo lắng chuyện này có thể dọa đến hai đứa nhỏ trong nhà hay không thôi.
Nhưng mà Đại Thuận có đầu óc rất linh hoạt nên chắc sẽ không có tổn hại gì.
Sau khi đi bộ cùng nhóm chị Điền hơn hai giờ, cuối cùng họ cũng đi đến đầu phố trấn Tảo Tử. Lúc này Triệu Chanh chẳng còn hơi sức để suy ngẫm xem quãng đường từ trong thôn đến trấn trên rốt cuộc là bao nhiêu ki-lô-mét nữa.
“Em gái Triệu, vậy chúng ta tách ra ở đây đi. Bọn chị phải sang đầu con phố cũ bên kia, chờ khi em mua xong những thứ em cần thì có thể đến đầu phố cũ đó để tìm bọn chị. Nếu không tìm được thì cứ đứng ở chỗ này chờ chị quay lại cũng được!”
Chị Điền là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng người hơi béo, tính cách thoải mái. Dọc đường đi cùng Triệu Chanh nói chuyện thấy rất là hợp ý nhau.
Ngoài Triệu Chanh ra, trong gùi của năm người còn lại đều chứa đồ như các loại đậu tằm[2], đỗ tương, lúa mì, thóc, ngô… Bán được thì mới có tiền mua chút dầu, muối, các vật dụng cần thiết về nhà.
*Đậu tằm còn gọi là đậu răng ngựa, tàu kê (TKH: Vicia faba var. equina Pers.)
Có đôi khi đến trấn trên muộn không thể bán được, có người cứ như vậy không mua được thứ gì khác lại cõng đồ trên lưng trở về.
Có thể như Triệu Chanh bây giờ, trong gùi không có gì, cầm tiền mặt trên tay đi chợ đã ít lại càng ít hơn, khiến cho mọi người thấy đều vô cùng hâm mộ.
Vừa rồi trên đường Triệu Chanh đã cùng chị Lưu nói chuyện xong, trở về chị sẽ bán lại số thóc đó cho cô. Không cần phải giảm giá, cứ dựa theo giá trên trấn mà bán.
Ban đầu Triệu Chanh định mua gạo ở trong thôn hoặc là sang thôn bên cạnh để mua. Bây giờ tuy rằng là tháng Tư hầu hết mọi người đều không thừa lương thực, nhưng vẫn có người nguyện ý lấy gạo của nhà mình ra để đổi lấy tiền.
Những người bán hàng được tự do trèo đèo lội suối mang đồ lên trấn trên bán, người mua cũng có thể dễ dàng mua lương thực về nhà. Cả hai bên đều thấy hài lòng.
Về phần Triệu Chanh liệu có ghi nợ hay không? Điểm này chưa đợi chị Lưu lo lắng Triệu Chanh đã nói rằng trong tay cô có một ít tiền, mua chút lương thực cũng không sao.
Không cần biết người ta có phải là người nghèo khổ hay không, chỉ cần lúc đó họ đồng ý mua thóc và trả tiền là được. Chị Lưu cảm thấy rất vui vẻ nên đối với Triệu Chanh cũng nhiệt tình hơn.
Ngoài ra Triệu Chanh còn đặt của thím Bành mấy cân đậu xanh, đậu tương, nói đi chợ về sẽ qua lấy. Bởi vì Triệu Chanh biết cách ăn nói, tính tình lại sảng khoái nên khi Triệu Chanh nói rằng cô muốn trồng một chút rau mọi người lập tức nói trong nhà mình còn thừa một ít giống của năm ngoái. Chị Điền mỉm cười và nói rằng trở về sẽ tìm lại rồi đưa cho Triệu Chanh.
Trên đường đã giải quyết được mấy cái vấn đề, nên Triệu Chanh thấy thoải mái hơn nhiều. Cùng nhóm chị Điền mỉm cười rồi tạm thời tách ra, Triệu Chanh vội đi sang chợ bán đồ ăn kia.
Mặc dù là lần đầu tiên tới nhưng Triệu Chanh cũng không sợ bị lạc đường hoặc không tìm được nơi để mua đồ, bởi vì trấn Tảo Tử thực sự không rộng gì cho cam. Ngoài đầu con phố cũ phải đi tiếp con đường này thêm mười phút chỗ mà chị Điền muốn tới đó bán lương thực, thì còn lại những thứ khác đều có thể mua bán ở chợ thực phẩm bên này.
Cái gọi là chợ thực ra chính là một con phố, có những cây cột xi măng được dựng lên bởi đơn vị phụ trách trông coi chợ ở cả hai lề đường. Các trụ cột cao bằng thắt lưng người lớn, những gian hàng nhỏ người ta thường sử dụng ván gỗ hoặc bè tre đặt nằm giữa hai cột trụ, thế là thành một sạp hàng nhỏ.
“Ông chủ, rau cải[3] này bán như thế nào vậy?”
“Mahua[4] vừa thơm giòn lại mềm ngọt đây! Ăn rất ngon, mua đi mua đi!”
*Mahua là món bánh rán Trung Quốc, tạo hình xoắn vặn, rán trong dầu lạc (Fried Dough Twists)
“Bán với giá cắt cổ như vậy, tưởng tôi bị ngốc hay sao!”
Lúc Triệu Chanh ra khỏi nhà có lẽ là chưa tới sáu giờ, bây giờ đến trấn trên cũng mới hơn chín giờ, chính là thời điểm đông người, náo nhiệt nhất trong chợ. Triệu Chanh đeo cái gùi lớn trên lưng bị mọi người chen lấn đến nỗi đứng cũng không vững; trong lúc đang bị xô xô đẩy đẩy thấy phía trước có bán thịt ngay lập tức liền đứng trụ lại.
May là không bị mọi người đẩy đi tiếp, Triệu Chanh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm thời này chẳng phải mọi người đều rất tiếc tiền, chi tiêu thì dè sẻn sao. Làm thế nào mà trong chợ lại đông người chen lấn như vậy? Quả thực có thể so sánh với cảnh đường phố trong đêm giao thừa mà cô từng thấy khi còn nhỏ ở nơi cô sống trước khi xuyên tới đây.
“Ôi em gái, muốn mua thịt sao? Muốn cắt thịt nạc hay mỡ? Em định mua bao nhiêu tiền?”
Thời tiết có hơi lạnh, nhưng người đàn ông bán thịt lợn bề ngoài nhìn có vẻ dữ tợn vẫn mặc áo ngắn tay, trước người đeo một cái tạp dề dính đầy vết bẩn và dầu mỡ. Thấy có người đứng trước quán của mình thì ngước mắt lên hỏi.
Lúc nhìn thấy Triệu Chanh người đàn ông bán thịt lợn sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, niềm nở hơn.
Triệu Chanh không chú ý, cô đang nhìn vào miếng thịt được treo trên cái móc sắt, “Anh trai, thịt này bán thế nào?”
Được một cô gái trẻ tuổi lớn lên xinh đẹp, làn da còn trắng nõn kêu một tiếng ‘anh’, người bán thịt lợn rất vui vẻ. Ngay lập tức mỉm cười, đưa tay chỉ mấy miếng thịt treo trước mặt mình, “Chà, em gái, thịt ba chỉ một khối bán năm đồng, thịt mỡ thì ba đồng, còn thịt nạc hai đồng thôi.”
Một cân thịt đáng giá vài cân gạo, nhưng cũng không có biện pháp gì khác. Đầu năm nay mức sản xuất đạt tỷ lệ thấp, giá nông sản không tăng, nhưng heo lại ăn rất tốn lương thực nên giá bán thịt liên tục tăng cao.
Thời điểm này, những người chăn nuôi lợn chưa sử dụng các loại thức ăn gia súc, phải nuôi heo tầm một năm mới có thể xuất chuồng. Những hộ gia đình chuyên nuôi heo nhiều lắm cũng chỉ là chăm sóc heo tốt hơn một chút thôi cho nên heo đều hơi gầy.
Hơn nữa bình thường mọi người không dám hoang phí mỡ. Như ở trấn Tảo Tử là một vùng núi nghèo khó, tất cả mọi người đều thích ăn thịt mỡ hơn, bởi vậy thịt mỡ so với thịt nạc còn đắt hơn nhiều.
Nhưng thịt ba chỉ lại có cả thịt lẫn mỡ nên một ít hộ gia đình giàu có ở trấn trên rất thích loại này.
Triệu Chanh nhìn lại, thấy bên cạnh còn có một miếng mỡ lợn, mắt sáng lên vội vàng hỏi: “Miếng mỡ đó bán như thế nào?”
Anh bán thịt có chút khó xử, “Cái đó không bán, đã có người mua trước rồi.”
Bởi vì mỡ lá rán lên mỡ chảy ra sẽ càng nhiều hơn, đương nhiên là ai cũng muốn mua. Triệu Chanh không mua được, lại quét mắt nhìn sang mấy sạp bán thịt khác, có hai cái sạp ngay cả thịt mỡ đều đã bán hết sạch. Cũng biết là mình không còn lựa chọn nào nữa, chỉ có thể bảo anh bán thịt cắt lấy một miếng thịt mỡ, “Anh trai, anh không cần cắt quá nhiều đâu. Em không có nhiều tiền để trả. Nếu cắt thừa không có đủ tiền đưa anh, em cũng không có biện pháp.”
Anh bán thịt lợn cố tình nói giớn với Triệu Chanh hai câu, sau đó cười trôi chảy nói: “Không có tiền có thể ghi sổ nha, em gái nói mấy lời này làm gì.”
Nói thì nói như vậy, nhưng con dao trên tay vẫn xê dịch vào trong một chút, cắt xong vừa đẹp bốn cân*. Vừa khéo Triệu Chanh cũng muốn mua từng ấy.
*Bốn cân = 2 kg
Triệu Chanh cười, khen anh ta một câu cắt rất chuẩn. Sau đó vừa bỏ tiền ra trả vừa nhìn vào đống xương ở trong gùi đằng sau người bán thịt, “Anh trai, xương đựng ở trong gùi phía sau lưng anh định đem về nhà ăn à? Có thể bán cho em một ít không?”
Người bán thịt hiếm khi gặp được một cô gái trẻ xinh đẹp lại nói chuyện khiến mình vui vẻ như vậy, không nói hai lời quay đầu cầm lấy hai khúc xương từ trong gùi ra dùng dây rơm buộc lại đưa cho Triệu Chanh, “Xương này là để trong nhà ăn, cũng không có ai mua. Em gái nếu thích ăn thì cứ cầm hai khúc xương này về. Về sau nếu lại mua thịt thì nhớ đến chỗ này mua ủng hộ cho anh.”
Trên xương đều đã cạo sạch sẽ chỉ còn sót lại một ít gân, lúc này làm gì có ai biết hầm xương để bổ sung canxi. Đưa cho người ta nhà người ta còn ngại đun thế quá phí củi lửa, càng đừng nói là bỏ tiền ra mua.
Những người bán thịt lợn bình thường toàn để lại tự mình ăn, hoặc thỉnh thoảng sẽ đem tới cho mấy ông chủ ở tiệm cơm tiệm mỳ, coi như bán cho họ một cái nhân tình.
Có điều ở trấn Tảo Tử cũng không có quá nhiều quán cơm nên hơn phân nửa mấy người bán thịt thường đưa cho khách quen hoặc là họ hàng chòm xóm thân quen.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy
- Chương 12: Đi chợ