Chương 57: Cố Nghiên Chưởng Muỗng

“Không sao không sao, thím hiểu mà, dù sao giờ cũng tới kịp rồi. Thím Tiền rộng lượng lắc đầu, trong mắt thím ấy đều là đau lòng.

Tuy họ không cùng một đại đội, nhưng ai mà không biết hôm nay ba Cố và Cổ Đại Bảo được thả về, sao có thể không tìm Cố Nghiên tính sổ.

Nghĩ tới đây, thím Tiền lại đề nghị: “Vậy đi, tối nay cháu ở nhà thím, đợi ngày mai cháu liền chưởng muỗng, tránh khỏi chạy tới chạy lui."

“Thế cháu ở lại, cảm ơn thím” Đề nghị này không hẹn mà hợp với Cố Nghiên, cô vội vàng cười nói cảm on.

Trước đó cô ở nhà, là vì đám ba Cố muốn về nhà cũng không về được, chỉ có thể thống nhất bị giam ở công xã chờ phê bình kết thúc, nhưng bây giờ cô không muốn trở về nhìn họ mặt nặng mày nhẹ nữa.

Hơn nữa dựa theo phát triển đời trước, cô đoán chừng chờ ngày mai là có thể rời khỏi cái nhà đó!

“Nói cảm ơn khách sáo lắm, thím rất thích cháu” Thím Tiền vừa nói vừa vỗ vỗ tay cô, trên khuôn mặt đỏ hồng vì làm lụng phơi nắng hàng năm hiện hữu nụ cười chất phác và thân thiện.

Cố Nghiên cũng cười đáp lại: “Cháu cũng mến thím, thời gian không còn sớm, cháu đi chuẩn bị đồ ăn trước"

“Đi đi"

Vì có thể kịp thời cung ứng thức ăn vào rượu đầy tháng ngày mai, trên cơ bản đều phải chuẩn bị đồ ăn trước một ngày, nếu không lúc đó tay chân luống cuống chuẩn bị, sao có thể tận tâm.

Cùng chuẩn bị đồ ăn còn có mấy thân thích nhà họ Tiền.

Chỉ là mọi người vẫn chưa làm đúng kỹ thuật, nên đều giao cho Cố Nghiên, ví dụ như gỡ xương cá, làm các loại nước chát.

“Đó là cô gái trong bảng thông báo nhỉ, dáng vẻ cũng xinh quá!"

Vì dạo này Cố Nghiên luôn là cô gái được các đại đội bàn tán, thế nên mấy chị dâu vừa nhìn đã nhận ra cô, giờ họ vừa nhặt rau vừa nhìn cô tán phét.

“Lại không phải sao, chị A Nghiên của bọn cháu là cô gái xinh đẹp nhất mười tám dặm thôn, tuyên truyền lan cũng là chị ấy đề nghị với lãnh đạo, chúng ta mới có được.” Giống với Trì Kính Tùng, chỉ cần nhắc tới Cố Nghiên, mắt Cố Nhị Ni liền sáng như sao.

“Giỏi ghê, nếu là tôi nào dám nói chuyện với lãnh đạo, trở nên câm luôn rồi.” Không ngờ còn có một tầng này, thím ấy tràn đầy bội phục nói.

“Hầy, nói không phải sao"

Đối mặt với khen ngợi của mọi người, Cố Nghiên rất điềm tĩnh, không cao ngạo không nóng nảy, như thể cô không làm chuyện gì vậy.

Nhị Ni nhìn biến hóa to lớn của chị A Nghiên, tuy nội tâm có nghi hoặc nhưng nhiều hơn vẫn là hào hứng và khâm phục, nếu cô ấy làm được chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ không nhịn được đi khoe khắp nơi.

Bây giờ chưa có dịch vụ trọn gói, thế nên ngày hôm sau, Cố Nghiên chưởng muỗng, Cố Nhị Ni trợ thủ, nhóm thân thích nhà họ Bổn và họ Tiền thì phụ trách bưng thức ăn.

Con gái thím Tiền đông đảo, mỗi người đều có thể kiếm công việc để kiếm tiền, điều kiện gia đình tốt nhất nơi đây.

Thế nên tiệc đầy tháng nhà thím ấy tổ chức phong phú hơn nhà bình thường nhiều, mỗi bàn đều có cá thịt, còn có súp thịt viên sở trường nhất do Cố Nghiên nấu.

Dây pháo vừa nổ, các thân thích cụp ly thay chén, cười cười nói nói, tình cảnh miễn bàn náo nhiệt bao nhiêu.

“Wow, đồ ăn ngon quá, tôi sắp nuốt luôn lưỡi rồi!"

Có người vừa mới gắp một đũa, đã lập tức khen không dứt miệng.

“Hầy còn phải nói sao, ăn đúng ngon, ê ê ê, mấy người là thổ phỉ hay sao mà cướp dữ vậy?"

“Nhà lão Tiền ơi, đầu bếp mấy người mời là nha đầu Cố Nghiên nhỉ!"

“Hắc, miệng anh bén thật đó, nhưng không sao, trừ A Nghiên của chúng tôi ra ai có thể có tay nghề tốt như vậy.” Thím Tiền cười đến mức mắt híp lại thành một đường, khỏi nhắc tới có bao nhiêu mặt mũi.

“Vậy hôm nay bọn tôi có lộc ăn rồi!"

Người xung quanh tuy chưa được nếm qua tài nấu nướng của Cố Nghiên, nhưng ít nhiều cũng đã nghe nói.

Từ sau khi cô nổi tiếng, đầu bếp mười tám dặm thôn khác đều được nghỉ hưu.