Chương 55: Hiệu Quả Thật Tốt

Mặc dù nói trong thôn đều coi trọng con trai, nhưng những nhà không coi con gái ra gì thì vẫn chỉ là con số ít, cho nên phần lớn mọi người đều cảm thấy căm phẫn.

“Nghe nói cái này là Cố Nghiên vẽ, không ngờ nha đầu này lại khó lường như vậy."

“Con bé thật dũng cảm, là con gái nhà chúng ta gặp mấy tên lưu manh thì sao dám đi báo án chứ, chỉ dám tủi nhục gả cho mấy tên đó thôi.

“Đúng vậy đó!"

“Cũng chính vì cô ấy dám ra mặt, mới có thể làm tấm gương cho chúng ta, đê mọi người biết được sau này dù có oan uổng cũng phải nói, gả cho mấy tên lưu manh này thì sao có thể có cuộc sống tốt đẹp được, thà tống bọn họ đi tù còn hơn, như vậy cũng có thể dập tắt những suy nghĩ xấu xa của những người khác"

“Đúng vậy, đúng vậy!"

Liên tiếp mấy ngày, ở các xã và đại đội đều xuất hiện tình huống như vậy, nhóm xã viên vừa rảnh rỗi liền lại vây xem rồi bảng tin với tờ rơi tuyên truyền.

Đối với các cách xử phạt, phê phán các hành vi phạm pháp, bọn học đều bàn tán rất náo nhiệt, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Đại phòng nhà họ Cố với Thạch Đại Dũng càng bị mọi người mắng chửi cho không sót một lời nào.

Không thì mọi người lại cùng nhau luyện tập mấy động tác phòng thân.

Vốn dĩ tưởng chỉ là khoa chân múa tay, kết quả không ngờ, đúng là rất có ích.

Cố Nghiên thấy tình hình như vậy, cũng không khác kết quả cô dự đoán lắm.

Mặc dù không có biện pháp hoàn toàn chống lại lưu manh và xã hội bất lương, nhưng nhất định có thể hạ thấp tỷ lệ phạm tội rõ ràng.

Cũng không uổng công cô dụng công thiết kế.

Cùng lúc đó, ba Cố với Cố Đại Bảo bị kéo đi phê bình giáo dục mặt xám mày tro đã trở về.

“Đứa con gái chết tiệt này, mày hại cả nhà thành ra như vậy thì vui lắm sao?” Vừa đến nhà, ba Cố gấp không chờ nổi mắng chửi Cố Nghiên một trận.

Cố Nghiên nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu dậm chân của ông ta, cô cảm thấy vô cùng buồn cười.

Sao bọn họ không nghĩ, chính bản thân mình đã làm ra những gì?

“Tim chị bị chó ăn rồi sao, cha mẹ nuôi chị lớn, chị lại đi hại mẹ mình phải ngồi tù, hại tôi với ba chị phải bị phê bình, chị bảo sau này sao tôi cưới vợ được nữa!!” Cố Đại Bảo cũng tức giận mắng.

Có trời mới biết, bọn họ mất mặt như thế nào, giống như con chuột chạy qua đường cũng bị người ta vây xem rồi chửi mắng.

Thậm chí có người còn kích động, còn lấy trứng thối hay lá cây ném vào bọn họ.

Mặc dù Cố Nghiên không trực tiếp chứng kiến, nhưng mấy ngày nay nghe nói từ miệng của những người dân trong làng.

Đương nhiên cô cũng biết bọn họ thảm thế nào.

Nhưng bọn họ xứng đáng bị như vậy!!

Nhưng nói đến đạo lý, cô cũng có đạo lý phải nói.

“Dừng, đầu tiên bọn họ cùng lắm chỉ sinh tôi ra, không coi là nuôi tôi. Cố Nghiên chưa từng được cảm nhận được tình yêu thương ấm áp của gia đình, cũng không dùng tiền trong nhà, cho nên nghe chữ nuôi này thấy vô cùng chướng tai.

Muốn nói tới nuôi, thà rằng nói cô nuôi bọn họ còn đúng hơn!

“Tiếp theo, Lý Chiêu Đệ ngồi tù là do bà ta gieo gió gặt bão, ai bảo bà ta cấu kết với Thạch Đại Dũng phạm tội"

“Cuối cùng, hai người các ngươi bị phê bình cũng là vì các người biết nhưng không báo, các người tức giận với tôi làm gì, nếu không phục các ngươi đến xa hay đến tìm lãnh đạo ở huyện mà phân xử đi!"

Đối mặt với những lời nói có sách mách có chứng của Cố Nghiên, hai người kia không thể cãi lại, hai người cổ đại bảo nghẹn nửa ngày cũng không dám thả cả một phát rắm.

Đừng thấy bọn họ dám hoành hành ở nhà, nhưng ra ngoài, bọn họ nào có dám chứ!

“Ức hϊếp người nhà!” Cố Nghiên sao có thể không nhìn thấu bọn họ.

“Còn việc cậu có cưới được vợ hay không, đó không phải chuyện của tôi, tôi cũng không phải mẹ cậu!” kiếp trước cô bị cậu ta hút máu cả một đời, còn kiếp này, dẹp giấc mộng đẹp đó đi!