Chương 53: Mạo Muội Tự Đề Cử Mình

Một người đàn ông nhàm chán dù có bị chọc gậy cũng không phát ra dù chỉ là một cái rắm, nhưng hiện tại lại như đang đọc bài diễn văn, vừa nói vừa hớn hở tràn đầy niềm vui.

“Có một lần cô lấy giấy vẽ cái quả táo treo ở trên cây, lúc ấy tôi còn tưởng rằng là thật, lập tức treo lên cây hái, cuối cùng trèo lên mới nhận ra chỉ là giả.” Chỉ nghe anh nói thôi cũng thấy sinh động.

“Đồ ngốc!” Nói lên việc này, Cố Nghiên cũng nhớ lại, cô không kiềm chế được nhoẻn miệng cười mỉm.

Khi đó cô đang được rảnh rỗi, thấy cây táo mọi năm đều ra nhiều quả, nhưng năm nay lại chẳng ra được quả, cho nên cô mới nghĩ ra cách là vẽ cho nó một quả.

Chỉ là không ngờ khi cô nhìn lên, đã nhìn thấy Trình Kính Tùng cao to đang hái quả táo kia như một kẻ ngốc.

Kết quả đương nhiên là anh cầm lấy quả táo giả, xấu hổ chạy trốn mất.

“Còn có việc này sao?” Cục trưởng Cao không thể không cười, tán thưởng nói: “Vậy xem ra đồng chí vẽ tranh thực sự rất đẹp.

“Quá khen.” Mặc dù Cố Nghiên cũng cảm thấy mình vẽ rất đẹp, nhưng lúc nên khiêm tốn thì vẫn nên khiêm tốn.

“Còn nữa ngài lãnh đạo, Nghiên Nghiên cô ấy còn học cả cấp ba đấy, ngày thường cũng rất thích đọc sách, thành tích của cô ấy cũng đủ để vào Đại học Thanh Hoa, cho nên chắc chắn có thể đảm nhiệm được việc này. Vì có thể khiến cho đối phương đồng ý, Trình Kính Tùng tiếp tục nói tốt về Cố Nghiên.

“Vậy sao lại không học tiếp?” Có người không nhịn nổi tò mò hỏi.

Chậc chậc, thời buổi này, học tới cấp ba là một sự tồn tại ghê gớm.

Chưa cần nói tới là sinh viên, đặc biệt là sinh viên Đại học Thanh Hoa.

“Cuộc đời không thể đoán trước. Cố Nghiên rũ mắt, chỉ bốn chữ nhẹ nhàng, nhưng cũng đã làm cho mọi người đều đoán ra được nguyên nhân.

Cũng đúng, có một người mẹ như vậy, không cho đi học không phải cũng bình thường sao?

“Dù có gió mạnh cỡ nào, chỉ cần không từ bỏ, tiểu đông chí đừng tiếc nuối, đường sau này còn dài, sẽ tốt hơn thôi. Cục trưởng Cao giống như một người lớn trong nhà, an ủi nói.

Một cô bé có đầu óc như vậy, chắc chắn cuộc sống sẽ không tới nỗi tệ.

“Cảm ơn ngài đã an ủi. Cố Nghiên nghiêm túc nói.

Bọn họ vốn không quen biết, nhưng ông ấy lại cổ vũ cô như vậy, đương nhiên Cố Nghiên cũng cảm thấy ấm áp và rung động.

Ông ấy ôn hòa gật đầu, tiếp tục nói: “Vậy chuyện bảng tuyên truyền này giao cho cô, đến lúc đó sau khi xét duyệt xong chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo"

“Được, cảm ơn lãnh đạo đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ không phụ lòng ngài.” Cố Nghiên thành khẩn trịnh trọng lên tiếng.

Sau đó cô lại như nghĩ tới gì đó, lại nói thêm: “Ngoài ra nhà nước đã kết án Thạch Đại Dũng phải bồi thường ba trăm tệ phí tin thần cho tôi, tôi sẵn lòng quyên góp số tiền đó để làm kinh phí cho lần tuyên truyền này.

Hiện tại trong huyện cũng không giàu có, cũng không biết lần này phải tiêu phí bao nhiêu mới đủ.

Cho nên mặc dù cô cũng rất thiếu tiền, nhưng cô cũng muốn dùng số tiền đó vào việc có ý nghĩa hơn.

“Tinh thần giác ngộ của đồng chí này cũng thật cao” Mọi người sôi nổi cảm thán.

“Tất cả vì quần chúng nhân dân!” Khuôn mặt Cố Nghiên kiên định, cả người như đang sáng lên.

Sau khi trở về, Cố Nghiên liền lấy ra giấy bút ra bắt đầu lên ý tưởng để vẽ.

Đầu tiên là tội lưu manh, cô lấy vụ xét xử của Thạch Đại Dũng cùng Cố mẫu làm ví dụ, cô cũng nói rõ mức độ nghiêm trọng của nó.

Lấy vụ gϊếŧ người hàng loạt ra làm ví dụ.

Cô lại chỉ ra việc ép gả con gái cho lưu manh để chống lại hành vi lưu manh của anh ta cũng tương đương với việc bao che!

Tiếp theo Cố Nghiên lại cổ vũ những người bị hại.

Khuyên bọn họ không cần lỗi sai về bản thân mình.

Súc sinh là thứ không đáng được tha thứ và càng không thể gả!

Cần phải dùng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ chính mình!