Chương 33: Ép Duyên 3

Ai không biết Cố Nghiên bây giờ, có một tính tình lợi hại, nếu như biết còn ghê gớm hơn nữa?

Đương nhiên đây cũng không ảnh hưởng việc bà ta khinh thường sự dối trá của mẹ Cố dưới đáy lòng, còn cho con gái một niềm vui bất ngờ, còn kém kinh hách không nhiều lắm!

"Vậy em phải tốn chút tâm, chúng ta còn là thân thích đấy!" Trước khi đi, mẹ Cố lại dặn dò.

Tuy rằng ngay từ đầu bà thật sự cảm thấy người tàn phế này không được, những nghĩ lại dù sao bọn họ là phải gạo nấu thành cơm trước.

Đến lúc đó các hương thân chỉ cảm thấy Cố Nghiên không biết xấu hổ làm loạn với người khác, mà người làm mẹ như bà ta chỉ là bị ép bất đắc dĩ mới không thể không gả con gái đi.

"Đó là nhất định!" Bà mối Cao lập tức vỗ ngực.

Vì tiền, bà ta nhất định sẽ dụng tâm, bảo đảm dụng tâm hơn so với bất cứ một cuộc hôn nhân nào bà ta làm mai trước đó nữa!

Không thể không nói, tốc độ của bà mối Cao khá nhanh, ngày hôm sau đã có kết quả, Thạch Đại Dũng đồng ý rồi!

"Thật sự đồng ý ư!" Mẹ Cố vỗ đùi, miễn bàn vui mừng biết bao nhiêu, cười đến mức không khép miệng lại được.

Bà mối Cao cũng vô cùng mừng rỡ: "Đương nhiên, như vậy đi, chờ ngày khác em lại định thời gian, cẩn thận nói chuyện lễ hỏi một chút như thế nào?"

"Cũng đừng để ngày khác nữa, hôm nay nói đi!" Mẹ Cố vừa nghe thấy hai chữ "lễ hỏi" đôi mắt đã sáng rực lên, làm sao có thể chờ đến hôm sau được.

"Được, vậy em liền đi bảo con em đến đại đội Hồng Dương tìm hắn đến." Bà mối Cao vội vàng nói, cũng ước gì nhanh chóng ván đã đóng thuyền mới tốt.

Thạch Đại Dũng cũng có diện mạo tráng hán, chẳng qua là kém xa so với Trình Kính Tùng.



Trình Kính Tùng là cây tùng bách cường tráng thẳng tắp nhưng hắn chính là con gấu chó ở giữa núi đen, cho nên khi một đống đồ vật này nhấc rèm lên đi vào, suýt nữa doạ đến mẹ Cố.

Đây cũng quá… là gì đi!

Mẹ Cố tự nhiên nuốt nuốt nước miếng, khi đối diện với ánh mắt thâm độc của hắn, đáy lòng càng thêm run rẩy, thứ đồ này cũng quá doạ người đi.

Chẳng qua khi nói đến lễ hỏi, bà ta lại không sợ chút nào, trực tiếp cố gắng biểu diễn môi xích lưỡi thương theo lý.

Trước khi Thạch Đại Dũng đến đây đã biết được yêu cầu của mẹ Cố từ chỗ bà mối Cao, cho nên tự nhiên cũng không ý kiến gì.

Cho đến khi mẹ Cố bảo bà mối Cao rời đi, hắn mới nghi hoặc lên tiếng.

“Thím, thím còn có lời nói gì muốn nói sao?”

Mẹ Cố gật gật đầu giống như bất đắc dĩ mà mở miệng: "Đại Dũng à, cháu cũng biết nha đầu chết tiệt Cố Nghiên rất kiên quyết, nếu chúng ta không nghĩ vài biện pháp, chỉ sợ con bé bất luận như thế nào cũng sẽ không gả cho cháu."

"Biện pháp gì?" Thạch Đại Dũng truy hỏi, sau đó mắt lộ tà quang đề nghị: "Hay là trực tiếp gạo nấu thành cơm đi, như vậy cô ấy sẽ không chạy được!"

Hắn cũng không muốn như vậy, nhưng ai bảo nhà gái là Cố Nghiên đâu!

Một người tàn phế như hắn nếu có thể cưới được một người vợ như vậy, sau này người đàn ông nào không bội phục hắn?

Mẹ Cố vốn dĩ còn đang do dự nên mở miệng nói như thế nào, lại không ngờ hắn và chính mình không mưu mà hợp, lập tức vỗ đùi: "Con rể ngoan, thím cũng nghĩ như vậy, ai, cũng đừng trách thím giày xéo con gái, thím đây không phải đều vì muốn tốt cho nó hay sao."

Cuối cùng, ba ta lại giả mù sa mưa biện giải cho chính mình.