Chương 28: Lập Tức Gả Cho Anh 2

Giọng nói của cô âm vang, mạnh mẽ, trong mắt là ánh sáng ghét ác như địch, giống như là hận không thể lấy đao chặt đứng những xiềng xích này.

“Nghiên Nghiên, giác ngộ của em thực sự là quá cao!” Nghe lời nói này, Trình Kính Tùng giống như là được khai sáng, ngửa mặt nhìn cô đầy sùng bái.

Xa không nói, chỉ nói mấy công xã gần ngọn núi lớn này, phần lớn các cô gái đều bị ép gả đổi sính lễ, còn có thẳng thừng bị mạnh mẽ ép buộc hoán thân.

Hoán thân: hai họ cưới con gái nhau làm dâu.

Có thể có người phản kháng, nhưng ít lại càng ít.

“Cho nên anh không cần tiếp tục áy náy nữa, hiểu không?” Cố Nghiên hạ giọng, dịu dàng dặn dò.

“Ừ, anh biết rồi, đều nghe Nghiên Nghiên hết.”

Giọng nói dịu dàng như nước này Trình Kính Tùng nghe mà chân có chút phiêu phiêu, nào còn đạo lý gì nữa.

“Được. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, nếu trời tối đường ra núi này càng khó đi, chúng ta ai về nhà nấy đi thôi.” Cố Nghiên vỗ cánh tay mạnh mẽ của anh, sau đso mạnh mẽ đưa cho anh một con cá.

Lời vừa dứt, Trình kính Tùng liền nhìn thấy cô gái mình đặt ở đầu quả tim nhanh nhẹn quay người xuống núi.



Tốc độ vừa nhanh vừa ổn định, bím tóc đuôi sam vẽ lên một đường cong trong không trung mờ sương, giống như rất sợ anh trả lại vậy.

“Trình kính Tùng, anh cũng mau màu về đi, đi đường cẩn thận đấy!” Giọng nói trong trẻo của cô vọng lại trong núi, tuyệt vời hơn tất cả những giọng nói Trình kính Tùng từng nghe.

Anh vội vàng đồng ý.

“Nghiên Nghiên, thật muốn ngay lập tức có thể cưới được em…”

Đến khi bóng người Cố Nghiên hoàn toàn biến mất, Trình Kính Tùng mới ngượng ngượng ngùng ngùng nói ra lời từ biệt trong lòng .

Sau khi Cố Nghiên trở về nơi gọi là nhà, nghênh đón chính là sự châm chọc và khoe khoang của Cố Đại Bảo.

"Tuyết rơi lớn như vậy, nhất định là không tìm thấy cái gì đi? Chúng ta không giống nhau, cơm chiều tôi ăn chính là gạo trắng nấu…" cháo.

Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, âm thanh của Cố Đại Bảo liền nghẹn trong cổ họng.

Hay lắm.

Cô vậy mà bắt được cá!



Cố Đại Bảo gắt gao nhìn con cá trắm cỏ lớn không cẩn thận nhảy bung nắp của sọt tre kia chằm chằm.

"Ừ, đúng đúng đúng, không tìm được cái gì." Thấy cậu ta trợn tròn mắt, Cố Nghiên lập tức châm chọc lại.

Sắc mặt của Cố Đại Bảo trực tiếp biến thành màu gan heo.

"Còn không phải chỉ là con cá rách sao, có cái gì ghê gớm chứ." Cố Đại Bảo không có khả năng thừa nhận sự ghen ghét trong nội tâm của mình, mạnh miệng phun ra ngụm nước miếng, tỏ vẻ khinh thường.

Cố Nghiên cũng lười nhiều lời với loại người tồi tệ như thế này, đi vào phòng bếp.

"Chị dựa vào cái gì mà dùng nồi và củi nhà tôi?" Không đợi Cố Nghiên rửa nồi, Cố Đại Bảo lập tức vọt vào, dang hai tay ra làm trạng thái phòng bị.

Cậu ta biết Cố Nghiên làm cá nhất định sẽ không chia cho bọn họ, nếu như vậy, cậu ta liền dứt khoát không để cô làm.

Mẹ Cố nghe thấy động tĩnh cũng đi theo đến: "Đại Bảo nói không sai, mày không được dùng, nghịch nữ như mày có tư cách gì mà dùng!"

"Muốn phân rõ đúng không?" Cố Nghiên cũng sẽ không tùy ý để bọn họ dắt mũi: "Nếu như vậy, vậy các người trả tôi mười lăm đồng ba hào còn nợ tôi đây, nể tình cảm sống chung dưới một mái hiên hai mươi năm, ba mao tiền kia liền cho các người, không tính số lẻ."

"Mày/Chị tưởng bở!" Mẹ Cố và Cố Đại Bảo trăm miệng một lời.