“Hành, ngài kê đơn đi.”
Bác sĩ thấy nàng không hỏi giá cả, xoát xoát xoát kê đơn, còn khen: “Có ngươi như vậy hảo bà bà, con dâu chắc chắn sẽ mau khỏi.”
Thẩm Phái Lâm cười cứng ngắc, có nàng như vậy ác bà bà, con dâu còn sống được đến bây giờ đã là kỳ tích. Nàng vội thúc giục đi lấy thuốc, rồi đem người về nhà nghỉ ngơi.
Người vừa đi, trạm y tế vài người bắt đầu bát quái.
“Đều nói bà bà nhà La gia khó hầu hạ, không xem con dâu là người, hôm nay nhìn thấy còn tốt, chịu bỏ tiền cho con dâu chữa bệnh, có thể nào là ác bà bà?”
“Kỳ quái, lần trước đi ngang qua nhà nàng, còn nghe thấy nàng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắng đến thật khó nghe.”
“Có lẽ là miệng dao găm, tâm đậu hủ. Nhưng Hồng Liên sao đẻ non, hôm qua Văn Tuấn không phải đã trở về sao, không qua đêm liền đi, sao lại nháo lên, ta phải đi hỏi thăm.”
“Được rồi, chuyện nhà người ta, đừng hạt hỏi thăm. La Văn Tuấn tốt nghiệp đại học, coi như cán bộ, về sau khẳng định có tiền đồ, chúng ta không cần vội vàng, nhưng cũng không thể đắc tội.”
Khi rời trạm y tế, Thẩm Phái Lâm dẫn theo một đại bao đồ vật.
La Văn Hoa nhìn túi đường đỏ lớn, vui vẻ cười.
Thẩm Phái Lâm nhìn hắn mà không nghẹn được gì tốt, quả nhiên, ngay sau đó nam nhân liền mở miệng: “Mẹ, vẫn là ngươi đa mưu túc trí.”
“Ngươi ý gì?”
“Bên ngoài mua đường đỏ rất đắt, còn phải cần phiếu, trạm y tế kê đơn thì rẻ hơn mà không cần phiếu. Dù là để ở nhà dùng hay mang đi bán, đều tốt cả.”
“Không phải nói sao, nhà có một lão như có một bảo, có thể đổi được hai cân đường đỏ, đại tẩu đứa nhỏ này cũng không uổng phí.”
La Văn Hoa càng nói càng hăng hái: “Mẹ, khi về đến nhà ngươi pha cho ta một ly nếm thử, gần đây mấy ngày miệng nhạt nhẽo quá.”
Người có thể tra thành như vậy cũng là hiếm có, Thẩm Phái Lâm cười lạnh một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Nàng tự nhắc nhở đây là thời bình, La Văn Hoa chỉ là kẻ tồi tệ, không phải tang thi, dù trong đầu rõ ràng là nước, nàng cũng không thể trực tiếp đem đầu hắn hạ được.
Nghiêm Xảo Vân thấp giọng nói: “Văn Hoa, mẹ có phải không cao hứng không?”
“Đều tại hai ngươi nhiều chuyện, chọc mẹ giận.” La Văn Hoa trừng mắt, duỗi tay định đánh, sợ đến mức Nghiêm Xảo Vân vội bụm mặt cúi đầu, không dám nói thêm.
“Cọ xát cái gì, nhanh lên.” Thẩm Phái Lâm phía trước quát.
La Văn Hoa đành bỏ qua việc đánh tức phụ, vội đẩy xe đuổi theo.
“Tiểu thẩm, mẹ con sẽ chết sao?” La Oánh Oánh nước mắt lưng tròng, lo lắng hỏi.
Nàng biết sinh con có thể chết, mẹ của Tiểu Hoa ở nhà bên cạnh đã qua đời khi sinh em trai.
Lộc Tiểu Tuyết thật ra không lớn hơn La Oánh Oánh bao nhiêu, nhưng lúc này lại như một tiểu đại nhân, ôm nàng an ủi: “Sẽ không, đi trạm y tế gặp bác sĩ, uống thuốc, rất mau sẽ khỏi thôi.”