Thẩm Phái Lâm vừa đi, bọn trẻ liền nhanh chóng ăn hết chỗ thịt kho tàu và khoai tây, ngay cả nước canh cũng bị La Văn Tùng đảo vào chén, trộn cơm và ăn sạch.
La Văn Tùng chưa đã thèm, liếʍ liếʍ khóe miệng, nhìn chằm chằm vào chén của Nghiêm Xảo Vân: “Nhị tẩu, ngươi không yêu ăn thì cho ta đi.”
Nghiêm Xảo Vân khó xử cười cười: “A Tùng, đây là ta để dành cho nhị ca ngươi, hắn một miếng cũng chưa được ăn.”
“Nương nói, không cho hắn ăn.” La Văn Tùng nhanh tay vươn đũa, trực tiếp cướp miếng thịt kho tàu trong chén của Nghiêm Xảo Vân, nhét vào miệng, nhai nhóp nhép, đắc ý nói: “Ta bảo vệ nương, cho nên nương hiện tại thương ta.”
“Ai…” Nghiêm Xảo Vân vừa tức vừa bất lực, không biết làm sao với cậu em chồng ngốc nghếch này.
La Văn Tùng ăn xong, lau miệng, định chạy ra ngoài chơi.
Lộc Tiểu Tuyết vội vàng túm chặt hắn: “A Tùng, đừng chạy quá xa, đừng đi bờ sông hay lên núi, cũng không được đánh nhau với người khác, nhớ chưa?”
La Văn Tùng cười ngây ngô, gật đầu: “Được, ta nhớ rồi.”
Lộc Tiểu Tuyết thở phào, buông tay, nhìn theo cậu em chồng chạy ra sân chơi. Trong lòng cô thầm nghĩ, dù sao cũng phải trông chừng La Văn Tùng kỹ hơn, không để xảy ra chuyện không hay.
“Đã biết, đã biết.” La Văn Tùng không kiên nhẫn gật gật đầu, tránh ra tay rồi chạy ra ngoài.
Lộc Tiểu Tuyết bất đắc dĩ, La Văn Tùng lớn như vậy mà vẫn giống một đứa trẻ, lời nói của nàng mười câu nghe được một câu đã là may, căn bản không để tâm.
“Nhị tẩu, để ta lo bên này, ngươi đi xem nhị ca.”
Nghiêm Xảo Vân đứng lên: “Kia ta đi xem, đừng để hắn đói lả.”
Cô định mang một chén cơm vào, nhưng khi vào bếp, thấy nồi đã cạn đáy, chỉ còn cách cạo cạo, rồi pha thêm nước, làm một món đơn giản.
Thịt đã hết, nước canh cũng đã bị liếʍ sạch.
Nghiêm Xảo Vân bưng chén lớn, cẩn thận mang vào phòng, thấy La Văn Hoa đang nằm trầm mặt trên giường.
Cô lập tức nở nụ cười lấy lòng: “Văn Hoa, nương vừa rồi nổi nóng, mẹ con không thể giận nhau lâu. Ngươi không ăn cơm sẽ đói bụng, mau đứng lên ăn chút, đừng để đói lả thân thể.”
Nào ngờ, nghênh đón cô là một cái tát như quạt hương bồ từ chồng.
Nghiêm Xảo Vân ngã lăn trên mặt đất, chén đồ ăn nóng bỏng sánh ra khắp người.
La Văn Hoa không chút đau lòng, chỉ vào nàng chửi ầm lên: “Ngươi làm cơm heo lừa gạt ai, lão tử dù đói chết cũng không ăn cơm thừa canh cặn của các ngươi. Lúc ăn thịt sao không thấy ngươi nhớ tới ta, ta thấy ngươi ăn rất ngon mà.”
Nghiêm Xảo Vân ôm mặt, khóc ròng: “Ta vốn định để lại một miếng cho ngươi, nhưng bị chú em cướp mất rồi.”