Chương 2: Xuyên Thành Người Mẹ Chồng Ác Độc 2

Nói là thích, nói thực ra cũng chỉ là người cao hơn những người lùn, mẹ chồng nhà họ La là người khắc nghiệt, sai sử con dâu giống như sai sử người hầu, nhưng mà đứa con trai lớn lại là người nghe lời nhất, đã sinh cháu trai cho bà, cho nên cũng có mặt mũi hơn hai người em chồng một chút.

Lộc Tiểu Tuyết mím môi một cái, rõ ràng là mẹ chồng không nghĩ như thế, cho dù mẹ có thích chị dâu hơn nữa thì cô ấy có thể so với con trai mình sao?

Anh cả đi thi lên đại học, bây giờ chuẩn bị leo lên chức cao, hôm qua mẹ nhất thời tức giận mà thôi, nếu tỉnh lại thì chắc chắn vẫn sẽ đứng về phía anh cả, làm sao cả thể che chở cho chị dâu cả được.

Rất nhanh, đồ ăn sáng đơn giản đã được làm xong.

Lộc Tiểu Tuyết đi đến cửa phòng, thấp giọng gọi: “Mẹ, mẹ đã tỉnh chưa?”

Trong phòng, Thẩm Bái Lâm đang mở hai mắt vô thần nằm ở trên giường.

Bà có vẻ mặt đau khổ, cố gắng bình tĩnh hơi thở của mình để hòa hoãn cơn đau muốn nứt đầu, ngẫm nghĩ lại những ký ức tràn đến kia.

Đáng thương đời trước bà còn đơn thân chưa con cái, còn chưa kết hôn sinh con mà đã nghênh đón tận thế, dựa vào dị năng hệ thực vật để sống sót.

Thứ còn đáng sợ hơn Zombie là thực vật toàn cầu thoái hóa, nhân loại thiếu đồ ăn, hạt giống không thể phát triển cùng với ô nhiễm đất, không bột đố gột nên hồ, ngay cả người nắm giữ dị năng thực vật như bà cũng không được ăn no.



Một buổi sáng xuyên qua, bỗng nhiên trở thành mẹ.

Chờ sắp xếp ký ức xong, sắc mặt Thẩm Bái Lâm trở nên cổ quái, thôn Trường Tuyền? nhà họ La?

Kim Hồng Liên, Nghiêm Xảo Vân, Lộc Tiểu Tuyết, mấy cái tên quen thuộc này, có phải chính là cuốn tiểu thuyết niên đại mà bà đã nhặt được trước khi chết không.

Không chỉ là cuốn sách niên đại mà còn là câu truyện đau khổ vì tình.

Lúc đó bọn họ đang tìm kiếm thành thị thất thủ, định đi tìm những vật hữu dụng, lúc đi ngang qua thư viện thì ngủ lại một đêm.

Thẩm Bái Lâm tùy ý nhặt một quyển sách lên gϊếŧ thời gian, sau khi đọc xong thì bà cảm thấy vô cùng chán ghét.

Xem như câu truyện đau khổ vì tình thời niên đại, có thể nói nhà họ La tập hợp tất cả nguyên tố cực phẩm, lão đại La Văn Tuấn là Phượng Hoàng Nam, sau khi thi lên đại học leo lên cành cây cao thì lập tức vội vã về nhà ly hôn bỏ rơi vợ con.

Đứa con thứ hai La Văn Hoa là tên ức hϊếp người nhà, bên ngoài hèn nhát không có năng lực, ở nhà thì chỉ biết đánh vợ con xả giận.

Đứa con thứ ba La Văn Quyên vô cùng yêu chồng, vơ vét đồ của nhà mẹ đẻ để phụ cấp cho tên chồng cặn bã, hết lòng vì nhà tên chồng cặn bã.