Chương 10: Xuyên Thành Người Mẹ Chồng Ác Độc 10

Kim Hồng Liên, mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, cái trán còn băng bó vải trắng, giãy giụa muốn xuống giường dập đầu.

"Bùm" một tiếng, hai đứa trẻ cùng kêu lên quỳ xuống, mỗi đứa ôm chặt lấy chân Thẩm Phái Lâm.

“Nãi, cầu xin ngươi khuyên ba đừng ly hôn, ly hôn thì mẹ con sẽ ra sao, con và A Tinh sẽ thế nào?” La Oánh Oánh khóc nức nở.

“Nãi, dù chỉ vì A Tinh, ngươi cũng không thể để ba mẹ ly hôn.” La Tinh cũng mắt đỏ hoe: “Nãi, cầu xin ngươi, khuyên ba con đi.”

Thẩm Phái Lâm nhìn một người lớn và hai đứa trẻ, cái trán gân xanh nổi lên, tựa hồ như ngay sau đó mạch máu sẽ nổ tung.

Kim Hồng Liên vừa lau nước mắt vừa khóc lóc kể lể: “Từ khi ta mười lăm tuổi gả vào cửa, nhiều năm như vậy ta hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc Văn Tuấn, còn sinh cho hắn hai đứa nhỏ, không có công lao cũng có khổ lao.”

“Văn Tuấn là sinh viên, ta cái gì cũng không biết, đi ra ngoài cũng làm hắn mất mặt. Ta không xứng với hắn, nhưng các con là vô tội, nương, con không thể để Oánh Oánh và A Tinh không có cha.”

“Con chết cũng không ly hôn, con sinh là người La gia, chết cũng là ma La gia, nương, ngươi không thể bỏ con.”

“Nương, cầu xin ngươi, Văn Tuấn rất nghe lời ngươi, chỉ cần ngươi nói, hắn sẽ không ly hôn.”

Nghe nàng khóc lóc kể lể, hai đứa trẻ khóc càng lớn tiếng, Nghiêm Xảo Vân và Lộc Tiểu Tuyết cũng đỏ mắt, lau nước mắt theo.

Thẩm Phái Lâm hít sâu một hơi: “Đều câm miệng cho ta.”

Phòng trong tiếng khóc dừng lại.

Thẩm Phái Lâm bị tiếng khóc của các nàng làm đau đầu: “Lão đại trở về thành, chuyện này về sau hãy nói, hiện tại quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể.”

Ngày hôm qua vì Kim Hồng Liên đột nhiên đẻ non, chuyện ly hôn không được giải quyết.

Thực ra, nói là ly hôn, nhưng năm đó La Văn Tuấn và Kim Hồng Liên kết hôn khi còn rất trẻ, chỉ làm lễ cưới mà không đăng ký, nhưng ở nông thôn, hôn nhân như vậy vẫn được coi là hợp pháp.

La Văn Tuấn về nhà đề cập chuyện này, cũng là vì giải quyết tình hình bên ngoài.

“Nương, ngươi có phải đã đồng ý rồi?” Kim Hồng Liên kinh hỉ kêu lên.

Theo Thẩm Phái Lâm, La Văn Tuấn là một tra nam, căn bản không cần vãn hồi.

Nhưng nhìn hai đứa nhỏ trên mặt đất, và Kim Hồng Liên mặt trắng bệch, tựa hồ nàng nói một cái không đúng, ba người này sẽ tự sát ngay tại chỗ.

Thẩm Phái Lâm không muốn kí©h thí©ɧ họ thêm: “Chuyện này để sau, ngươi trước hết dưỡng thân thể tốt đã.”

Theo thời gian trong truyện, La Văn Tuấn hiện tại đã cùng nữ nhân bên ngoài đăng ký, không có khả năng quay lại.

Không ngờ Kim Hồng Liên vừa nghe, tưởng rằng nàng đã đồng ý, không biết từ đâu có sức lực, giãy giụa xuống đất: “Nương, ta biết ngươi thương ta, che chở ta.”

“Ta ổn, ngày mai là có thể xuống đất làm việc, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho La gia cả đời.”

Nàng lau nước mắt, kéo hai đứa nhỏ: “Oánh Oánh, A Tinh, mau dập đầu cảm ơn nãi, ta biết nương là miệng dao găm, tâm đậu hũ, lúc mấu chốt sẽ che chở chúng ta.”

“Cảm ơn nãi.”

Thẩm Phái Lâm nghe mà đầu óc choáng váng: “Ngươi mau nằm xuống, làm gì vậy.”

Trong tiểu thuyết, cốt truyện đến trước mặt, Thẩm Phái Lâm không hiểu, đáy lòng rất là khϊếp sợ.