"Vâng!" Ôn Nhiên hết sức phối hợp, vừa đáp vừa mở cửa.
Bà Tống quả nhiên giận đến vỗ đùi giơ chân: “Phá của, phá của, sao anh lại cưới con ả phá của như vậy! Anh hưu cô ta, viết mã hưu!"
Tống Kiến Thiết đã bị quản đốc dạy dỗ, không dám làm gì mẹ con bọn họ, nhỏ giọng nói: "Để bọn họ đi, bọn họ cùng lắm là ăn màn thầu, ăn tô mì sợi, con làm thịt kho cho mẹ."
Bà Tống vẫn còn rất tức giận: “Không được, anh đi lôi bọn chúng về!"
Tống Kiến Thiết không nhúc nhích.
Mấy ngày nay Ôn Nhiên cũng nhìn ra Tống Kiến Thiết đang kiêng kỵ gì đó, cố ý nói: "Mẹ, chúng ta đi ăn xiên thịt cừu đi, nghe nói xiên thịt cừu trên đường kia ăn cực kỳ ngon!"
"Không được đi!" Bà Tống phát điên, xông lên cản phía trước bọn họ.
Tống Kiến Thiết vội vàng kéo bà ta lại: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút!"
Bà Tống nổi cơn giận dữ: “chát" một tiếng đánh cho Tống Kiến Thiết một tát: “Đồ vô dụng, anh cản bọn chúng lại, đánh bọn chúng đi! Chúng là vợ và con anh, còn dám đánh trả hay sao! Nhìn em ba của anh mà coi, chỉ tay hướng đông vợ không dám về hướng tây, chỉ vào đất làm việc không dám lười biếng một ngày..."
Tống Kiến Thiết đen mặt, mặc cho bà ta mắng cũng không dám cãi lại.
Trông thấy mẹ con Ôn Nhiên vui vẻ ra ngoài, bà ta lại nhịn không được gào lên: "Ăn, ăn chết các người! Đi ra ngoài rồi cũng đừng nghĩ trở về, ngủ ngoài đường luôn đi!"
Lục Mỹ Cầm quay đầu: “Tống Kiến Thiết, nếu ông không muốn làm chủ nhiệm phân xưởng, chúng tôi đi ngủ văn phòng quản đốc cũng được!"
Bà Tống trước giận choáng váng, Tống Kiến Thiết suýt chút nữa hộc máu.
Còn ăn thịt kho cái gì, đánh rắm cũng không có tâm trạng làm!
Chạm vào mặt bị đánh, nói: "Chờ con lên làm chủ nhiệm phân xưởng, sẽ có lúc bọn họ phải khóc, không thiếu ngày đó!"
Bà Tống: "..."
Bà Tống có giận cũng không thể không thừa nhận con cả Tống Kiến Thiết là kiêu ngạo của bà ta ở quê, khuyết điểm duy nhất chính là không thể sinh được đứa con trai!
Con thứ hai bị con dâu liên lụy điều xuống, vẫn sinh được một cháu trai ở nông thôn.
Con thứ ba làm ruộng ở nông thôn, sinh hai cháu trai, hiện giờ trong bụng còn đang mang một đứa, nhìn có vẻ là một cháu trai.
Cũng không biết Lục Mỹ Cầm lấy sức từ đâu, giận đến tim gan phèo phổi bà ta đều đau.
Lần này vậy mà xuất quân bất lợi, không chèn ép được lớn, nhỏ cũng kiêu căng phách lối.
Nghĩ lại ánh mắt Ôn Nhiên nhìn bà ta, liền muốn bóp chết nó.
##