Lục Mỹ Cầm ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy hơi sơ sài.
Tìm được một công việc ổn định không dễ.
Hơn nữa nhà bọn họ không qua lại nhiều với hai người quản đốc.
Tiểu tử kia đã hai mươi bảy rồi, lớn hơn con gái chín tuổi, nói không chừng là có bệnh kín gì đó.
Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, lập tức nghĩ xong cả lý do từ chối.
Sau đó bàn với Ôn Nhiên lý do từ chối, Ôn Nhiên không ý kiến, mới hạ quyết định.
Vốn định chờ cô giáo Lưu tan trường lại đi tìm bà ấy, không ngờ bà ấy tìm đến cửa trước.
"Lục sư phó, bà đã nói với nha đầu Ôn Nhiên chưa, con bé nói sao, lúc nào thì cho hai đứa bé gặp mặt?"
Lục Mỹ Cầm thở dài: “Ài, cô giáo Lưu, chuyện này có lẽ làm phiền bà đi tay không một chuyến rồi. Nhiên Nhiên con bé mới bắt đầu đi làm, còn chưa trở thành chính thức, muốn chờ sau khi chuyển sang chính thức, ổn định mấy năm mới tìm đối tượng."
Cô giáo Lưu cho là không ai sẽ từ chối điều kiện tốt như vậy, hơn nữa thân phận vợ quản đốc của bà cũng có chút sức nặng, không ngờ chuyện lại không thành.
Nhưng cũng không nản lòng: “Lục sư phó, không vội kết hôn không sao, chúng ta có thể đính hôn trước, để cho hai đứa bé bồi dưỡng cảm tình."
"Không cần vậy, lỡ như sau này có biến cố gì làm chậm trễ tiểu tử người ta, trong lòng chúng tôi sẽ áy náy." Lục Mỹ Cầm thấy bà ấy gấp gáp như vậy, càng khẳng định suy đoán đàng trai có bệnh kín.
Cô giáo Lưu lần đầu làm mối, không đủ kinh nghiệm, người ta đã nói như vậy, bà ấy cũng không biết phải khuyên làm sao, lại nói thêm: "Tiểu tử kia là một sĩ quan, cực kỳ có tiền đồ, cao một mét tám mươi lăm, chân dài, mọi người gặp mặt trước, đảm bảo vừa gặp liền thích."
Lục Mỹ Cầm đã có ấn tượng ban đầu, cho dù cô giáo Lưu khen nở hoa cũng không động, khen càng tốt càng có mờ ám, trừ phi bộ dạng giống vị tặng sô-cô-la kia, nên lại từ chối: "Vậy nhà chúng tôi càng không với cao nổi, đắc tội người làm quan cũng không tốt. Cô giáo Lưu, vất vả bà chạy chuyến này rồi, nói thật với bà, Nhiên Nhiên vừa bắt đầu đi làm là một nguyên nhân, ta và Tống Kiến Thiết đang bàn ly hôn, không muốn bàn chuyện hôn sự của bọn nhỏ vào thời điểm quan trọng này."
Cô giáo Lưu: "..."
Cô giáo Lưu cũng không phải người không thức thời, nói đến mức này rồi không nói tiếp nữa.
Xem như người thân của lãnh đạo, hòa giải tượng trưng.
Đồng thời lại hơi kinh ngạc hai người này lại đang bàn ly hôn.
Bàn ly hôn có thể lớn có thể nhỏ.