Ôn Nhiên an ủi: "Mẹ, chúng ta nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ, có chuyện ngàn vạn lần đừng đặt trong lòng. Vì bọn họ giận thương thân thì không đáng.
Mẹ nghĩ xem, nếu như chúng ta có thể sống đến 80 tuổi, một năm xem như 365 ngày, 80 năm chỉ có 29200 ngày. Trong sinh mạng có hạn, không cần lãng phí thời gian vì người và chuyện mình không thích."
Lục Mỹ Cầm gật đầu: “Con yên tâm, mẹ sẽ không chui đầu vào chỗ bế tắc. Vì con, mẹ cũng phải cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền."
Ôn Nhiên bưng chén lên đυ.ng chén với mẹ: “Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng! Con cũng muốn làm việc cho tốt, tương lai đổi căn phòng lớn, để mẹ được ở thoải mái hơn."
"Được, mẹ sẽ chờ ngày đó." Lục Mỹ Cầm mong đợi: “Phải rồi, hôm nay cô giáo Lưu vợ quản đốc tìm mẹ, giới thiệu cho con một đối tượng."
"Giới thiệu đối tượng?" Ôn Nhiên bị mẹ bất ngờ chuyển biến làm trật hông: “Bình thường cô giáo Lưu không qua lại với chúng ta, sao đột nhiên lại giới thiệu đối tượng cho con, không phải nhầm người chứ?"
Lục Mỹ Cầm khẳng định: "Không, mẹ xác nhận lại mấy lần rồi, đúng là giới thiệu đối tượng cho con, khen con đến tận trời."
Đầu Ôn Nhiên chảy đầy vạch đen: “Giới thiệu ai, không phải có tật xấu gì chứ?"
Lục Mỹ Cầm cười nói: "Làm sao có thể, cô giáo Lưu nói tiểu tử kia vóc người tốt, gia thế tốt, nhân phẩm cũng tốt, hơn nữa bản thân cũng rất có bản lĩnh."
"Vậy mà mẹ cũng tin?" Ôn Nhiên sao cũng không tin: “Thật có người tốt như vậy, nhất định cô giáo Lưu sẽ giữ trước giới thiệu cho con gái, cháu gái, cháu họ mình, làm sao đến lượt con! Mẹ, mẹ cũng đừng để bị lừa, sẽ không có nhân bánh từ trên trời rớt xuống, rớt xuống chỉ có cạm bẫy."
"Nói tới nhân bánh, mẹ lại nghĩ tới." Lục Mỹ Cầm đứng dậy, lấy một hộp sô-cô-la từ trên nóc tủ đưa cho Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên nghi ngờ: “Sô-cô-la ở đâu ra vậy, không phải mẹ nhặt được hộp rỗng chứ?"
Lục Mỹ Cầm cười nói: "Con mở ra nhìn xem."
Ôn Nhiên mở hộp ra, thấy sô-cô-la càng nghi ngờ hơn.
Lấy điều kiện của nhà cô, nhất định không thể mua được sô-cô-la.
"Ở đâu đây?"
Lục Mỹ Cầm kể lại chuyện hôm đó đυ.ng phải người, người nọ lại tặng sô-cô-la xin lỗi.
Ôn Nhiên càng ngốc hơn!
Lính, dáng cao đẹp trai, đặc biệt lễ phép...
Không biết tại sao, người đầu tiên hiện lên trong đầu cô lại là Thẩm Nam Chinh.
Vì ngày đó Thẩm Nam Chinh cũng đi cửa hàng Hữu Nghị.
Nhưng khoảng thời gian này, Thẩm Nam Chinh tuyệt đối không biết cô, càng không thể cố tình đưa sô-cô-la đến khu tập thể.
Mặc dù sô-cô-la là thứ cô thích ăn nhất, nhưng hình như Thẩm Nam Chinh đâu biết cô thích ăn?
Cô bỏ một viên sô-cô-la vào miệng, mùi vị quen thuộc rất nhanh quét sạch tất cả ký ức.