Sau khi chuyển hộ khẩu qua đây, cô ta cũng không coi kỹ sổ hộ khẩu.
Vốn không biết lời Lục Mỹ Cầm nói là thật hay giả.
Nhưng trải qua náo loạn như vậy, bất kể thật hay giả, hôm nay nhà họ Phó cũng sẽ không để cho hai người bọn họ kết hôn.
Thật là tức chết mà!
Tống Kiến Thiết vì giữ lại ấn tượng tốt với mọi người, trước giờ chưa từng cãi vã với Lục Mỹ Cầm trước mặt mọi người, giờ phút này đã nhẫn đến cực hạn.
Kéo bà lại: “Bà đừng có gây rối. Ngày sinh trên sổ hộ khẩu là tôi quên mất, lỗi của tôi! Tôi cũng đã bàn xong với nhà họ Phó rồi, sính lễ một phần cũng không thiếu, còn chưa có thời gian nói với bà! Mau xin lỗi mấy người chủ nhiệm Phó đi!"
"Coi tôi là người ngoài đúng không! Tôi cũng là mẹ trên danh nghĩa của Ôn Hinh, nhảy qua tôi, hai cha con các người liền định hôn sự?" Lục Mỹ Cầm hất tay ông ta ra: “Vậy thì có gì khác vô môi cẩu hợp, mặt mũi nhà họ Tống chúng ta còn cần nữa không hả!"
"Câm miệng!" Tống Kiến Thiết quát lớn: “Bà đừng có mất mặt!"
"Được, tôi mất mặt, tôi đi!" Lục Mỹ Cầm sớm không muốn nói lời thừa, dù sao không có sổ hộ khẩu bọn họ cũng không đăng ký được.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Chủ nhiệm Phó lúng túng, giận đến chắp tay rời đi.
Vạn Hân cũng kéo Phó Khai Vũ rời đi.
Phó Khai Vũ còn muốn an ủi Ôn Hinh thêm mấy câu, nhưng Vạn Hân không cho anh ta cơ hội đó!
Hôn nhất định không kết được!
Nhìn Phó Khai Vũ bị kéo đi, cô ta khóc chạy khỏi khu tập thể.
Tống Kiến Thiết sợ cô ta xảy ra chuyện, cũng đuổi theo, vô tình liếc thấy một thân quân trang xanh lục cũng không để tâm.
Những năm này mặc quân trang xanh lục không có gì kỳ lạ, vốn không nghĩ tới người mặc quân trang xanh lục này đến vì Ôn Nhiên.
Thẩm Nam Chinh xem một trò hề, cảm thấy rất thú vị.
Nhất là nghe mẹ vợ tương lai mắng người như súng liên thanh, cảm thấy đặc biệt thoải mái. Có mẹ vợ bảo vệ như vậy, chỉ cần vợ không về nông thôn, nhất định sẽ không chịu uất ức.
Lần này anh tới đúng lúc rồi!
Muốn cưới con gái bà, bà mối sính lễ không thể thiếu cái nào.
May là anh đã chuẩn bị trước.
Chỉ là không gặp được vợ có hơi mất mát.
Anh liếc nhìn tòa nhà ngang vợ ở, xoay người rời đi.
Không may, đúng lúc đυ.ng phải Lục Mỹ Cầm đang bước nhanh tới.
Vội nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, cháu không cố ý."
Lục Mỹ Cầm cũng không tập trung, huống chi người ta chỉ xoay lại chứ không di chuyển, sai cũng là bà sai.
Xấu hổ nói: "Nên nói xin lỗi là tôi, là tôi không nhìn đường."