Quản đốc Ngụy lại nghĩ sâu hơn một tầng, hiện giờ trong số ứng viên cạnh tranh vị trí chủ nhiệm phân xưởng thứ năm có Tống Kiến Thiết.
Bàn về năng lực, bàn về tuổi nghề, ông ta không hề được xem là nhân tuyển tốt nhất, nhưng cũng không phải quá kém.
Trung Hoa và mao đài đều đã nhận. không làm gì thì dường như có chút không thể nói nổi. Hơn nữa Tống Kiến Thiết trở thành chủ nhiệm phân xưởng, cũng là chuyện tốt cho hai nhà kết hôn.
Vì vậy nói: "Làm mối không thành vấn đề, chú sẽ nói giúp dìu dắt cho Tống Kiến Thiết trong lần tranh tuyển chủ nhiệm phân xưởng lần này."
Thẩm Nam Chinh chỉ sợ ông ấy giúp, vội nói: "Đừng, ngàn vạn lần đừng. Chú Ngụy mà ra tay giúp ông ta, cháu đã không tìm chú làm mối. Chú xử lý công bằng là được, ngàn vạn lần đừng đối đãi đặc thù với ông ta. Cháu vừa ý con gái ông ta, không phải ông ta.
Đừng để Ôn Nhiên về nông thôn là được, cũng có thể chăm sóc mẹ cô ấy nhiều hơn chút, còn việc chung của người khác, nên làm gì thì làm đó."
Quản đốc Ngụy: "..."
Quản đốc Ngụy không phản ứng kíp, cũng cô giáo Lưu hai mắt nhìn nhau, hai người đều có chút buồn bực đối với lời của anh.
Nói anh chí công vô tư, anh lại bảo chăm sóc đặc biệt mẹ con Tống Ôn Nhiên, nói anh lấy công mưu tư, anh lại không cho quan tâm đặc biệt Tống Kiến Thiết.
Nhất thời không biết lời của anh rốt cuộc có mấy tầng ý.
Thẩm Nam Chinh không hiểu nhiều về Ôn Nhiên, nhưng đã sớm biết rõ hoàn cảnh gia đình cô.
Tống Kiến Thiết lên làm chủ nhiệm phân xưởng chưa tới một năm, liền đưa mẹ Ôn Nhiên vào bệnh viện tâm thần, còn rất nhanh kết hôn với một quả phụ trẻ tuổi trong xưởng.
Một người đang tốt cuối cùng trở thành không ai biết, không phải tình cờ.
Chỉ là sau khi Ôn Nhiên trở về thành thị, tất cả bằng chứng đã không còn, hết thảy đều là suy đoán, không ai biết tình hình cụ thể.
Chuyện này khiến Ôn Nhiên cực kỳ đau khổ, cho nên anh muốn ngăn nỗi đau này xảy ra.
Thấy hai người quản đốc mờ mịt không hiểu sao, lại bổ sung: "Làm công nhân bình thường rất tốt, mục tiêu kết hôn với nhà cháu không nên quá rõ ràng, như vậy mới càng thể hiện rõ quân dân một nhà.
Ôn Hinh, người gọi là em gái đó của Ôn Nhiên, về nông thôn cũng rất tốt, tích cực hưởng ứng chính sách quốc gia đáng được phổ biến rộng rãi, tốt nhất nên lấy ra làm khen ngợi điển hình."
Quản đốc Ngụy: "..."
Cô giáo Lưu: "..."
Hai người quản đốc Ngụy nghe nửa đoạn đầu nên biết làm sao, nhưng sau khi nghe nửa đoạn sau lại ngốc.
Cô giáo Lưu nghi ngờ: "Nam Chinh, cháu ngày ngày ở bộ đội, sao lại biết rõ chuyện nhà họ Tống như vậy?"