Chương 24: Tìm Người Làm Mối 1

Thẩm Nam Chinh định đến đó, nhanh chóng bước vào cửa hàng Hữu Nghị.

Trước dùng phiếu hoa kiều mua một hộp sô-cô-la.

Vợ thích ăn sô-cô-la nhất, có lẽ khẩu vị sẽ không đổi.

Vạn nhất gặp mặt, có thể trực tiếp đưa cho cô, để lại ấn tượng tốt.

Ngoài ra, anh lại mua hai hộp Trung Hoa, hai bình mao đài cho quản đốc.

Lễ nhiều không thể trách, huống chi đây là hàng hóa khan hiếm gần như không mua được từ cửa hàng bên ngoài.

Nhanh chóng thanh toán xong, đi thẳng đến xưởng may.

Nhưng anh đi là nhà quản đốc, không phải là văn phòng.

Vì đã đánh tiếng trước, quản đốc cố ý ở nhà chờ anh.

Thấy anh mang theo quà quý giá như vậy, lập tức khách sáo nói: "Nam Chinh cháu đúng là, người tới là được rồi, còn mang theo mấy thứ này!"

Thẩm Nam Chinh đặt Trung Hoa và mao đài lên bàn, khách khí nói: "Đây là một chút tâm ý của cháu, chú Ngụy vui lòng nhận cho."

"Đều là người trong nhà, sao lại đa lễ như vậy!" Quản đốc Ngụy nhiệt tình mời anh vào ngồi: “Gần đây thân thể ba con thế nào?"

Thẩm Nam Chinh bĩu môi: “Đánh chết một con gấu cũng không thành vấn đề."

Quản đốc Ngụy cười lớn: “Cháu trai đúng là dí dỏm."



Vợ quản đốc, cô giáo Lưu vội vàng rót trà cho bọn họ, cũng nói mấy câu khách sáo.

Hàn huyên xong, Thẩm Nam Chinh vào thẳng chủ đề chính.

"Chú Ngụy, cháu muốn nhờ ngài và dì Lưu đứng ra làm mối cho cháu."

"Ồ?" Quản đốc Ngụy biết tính của Thẩm Nam Chinh, gần như không gần nữ sắc.

Chuyện này làm cho người ba thủ trưởng tính khí nóng nảy của anh lo lắng không ít.

Bây giờ lại chủ động tìm mình làm mối, đúng là mặt trời mọc từ đằng tây!

Cô giáo Lưu tò mò hỏi: "Cháu vừa ý cô gái nhà nào, chú dì có quen không?"

Thẩm Nam Chinh ngồi thẳng lưng, hơi căng thẳng, cũng may anh che giấu tốt, không để hai người quản đốc nhìn ra. Giả bộ bình tĩnh nói: "Là con gái Tống Kiến Thiết ở xưởng may."

"Tống Kiến Thiết?" Quản đốc Ngụy suy nghĩ chút: “Là Tống Kiến Thiết của phân xưởng thứ năm sao?"

Thẩm Nam Chinh đã sớm điều tra rõ ràng, khẳng định: "Phải."

Hai mắt cô giáo Lưu sáng lên: “Tống Kiến Thiết có hai cô con gái tốt, mỗi người đều xinh đẹp. Nhất là Ôn Nhiên, giống như tiên nữ vậy, một cái nhăn mày một nụ cười đều như được vẽ ra, tri thư đạt lễ, Ôn Hinh kia cũng là một người đáng yêu, người đẹp giọng ngọt, biết ăn nói, rốt cuộc cháu vừa ý ai, dì đi tìm Lục sư phó nói chuyện."

"Tống Ôn Nhiên." Thẩm Nam Chinh nói ra cái tên đã lâu không gọi, đáy lòng run rẩy.

Cô giáo Lưu vỗ đùi: “Tiểu tử cháu ánh mắt tốt lắm! Phần lớn người trong khu tập thể đều khen Ôn Hinh, nhưng dì không thấy vậy, nha đầu này không phóng khoáng, vẫn là Ôn Nhiên tốt hơn, tự nhiên hào phóng."