Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, con có thể không quan tâm, công việc và về nông thôn lại là chuyện lớn liên quan đến đời người, ba còn giúp cô ta cướp đi! Con không nói không có nghĩa là con ngu con mù! Người muốn chia rẽ cái nhà này là ba!
Con chịu bao nhiêu uất ức, mẹ con bà ấy chịu bao nhiêu uất ức ba có quan tâm sao? Ba đối tốt với Ôn Hinh, đối tốt với chú hai thím hai, đối tốt với bà nội, đối tốt với tất cả mọi người ngoài kia, là người tốt trong mắt mọi người, nhưng chỉ không tốt với con và mẹ con! Ba rốt cuộc là người một nhà với ai?"
Tống Kiến Thiết giận không chỗ phát, vừa lúc mượn lời chất vấn của cô gào lên: "Đủ rồi! Không tốt với các người? Các người ăn, dùng từ đâu ra, cái nào không phải ba kiếm? Con nhìn xem bộ dáng con bây giờ ra sao, làm gì còn khôn khéo hiểu chuyện như trước đây!
Con mà nghe lời về nông thôn thay Hinh Hinh thì làm gì có nhiều chuyện như vậy! Con còn ầm ĩ, con ầm ĩ cái gì? Mẹ con cầm cả dao phay, con cũng không biết khuyên nhủ chút, còn ở đây thêm dầu thêm mỡ, quạt gió thổi lửa, có một chút tu dưỡng bản thân là phụ nữ sao?
Uổng công nuôi con lớn như vậy, không biết phân ưu giải nạn, chỉ biết gây thêm phiền phức! Con làm chị gái, nhường Hinh Hinh rất bình thường, con uất ức cái gì, con có gì mà oán trách?
Xem ra bình thường ba đã quá khoan dung với con, ba ngày không lợp ngói! Bàn với con là tôn trọng con, ba không bàn với con thì con làm được gì? Hôm nay ba làm chủ, công việc giao cho Hinh Hinh, con thay con bé về nông thôn! Về nông thôn rèn luyện, cũng sửa ;aok cái tính này của con!"
"Tống Kiến Thiết, ông khốn kiếp!" Lục Mỹ Cầm nổi điên lên: “phập" một tiếng ném dao lên bàn.
Nếu không phải Tống Kiến Thiết tránh lẹ, một dao này đã chém đứt cánh tay ông ta.
Trong lòng Tống Kiến Thiết vẫn còn sợ hãi: “Bà điên rồi!"
"Ta điên đấy! Tống Kiến Thiết, bây giờ tôi cho ông hai con đường. Thứ nhất, ly hôn, ta mang Nhiên Nhiên, ông mang Ôn Hinh. Thứ hai, không ly hôn cũng được, để Ôn Hinh về nông thôn chuyển khỏi hộ khẩu nhà chúng ta, tôi có thể duy trì quan hệ mặt ngoài, để ông lên làm chủ nhiệm phân xưởng, nhưng đừng đánh chủ ý lên Nhiên Nhiên, mọi thứ về Nhiên Nhiên đều không liên quan đến ông!"
Lục Mỹ Cầm nói ly hôn mà không chút kích động, tới giờ cũng cân nhắc vì con gái. Nhưng nếu con gái đã có cùng nghi ngờ giống bà, bà cũng dứt khoát không đếm xỉa đến nữa.
"Tống Kiến Thiết, những ngày thủ quả này tôi chịu đủ rồi, ông cho một lời thống khoái đi!"