Chương 43: Hôm Nay Ngủ Như Thế Nào? 3

"Anh ơi, chị dâu của em như tiên vậy, chị ấy sẽ không làm gì có lỗi với anh đâu."

"Anh đừng đen mặt như vậy nữa, chị dâu em nhìn thấy anh sẽ sợ hãi đấy."

Nguyễn Niệm Niệm đi lấy nước, nhưng rốt cuộc Vương Lục cũng không có vào, anh ta đến chào hỏi một tiếng, chỉ với mong muốn là gọi Giang Nhiên đi ra ngoài.

Vương Lục đi ra ngoài, nhưng khi anh ta đi đến sau núi, thì sắc mặt trở nên dung tục, và hưng phấn nói: “Anh Nhiên, ở sau núi lợn rừng đã bị bắt rồi, nó rơi vào bẫy do anh giăng ra đó, thịt nó lại bị dính vào gai cho nên không thoát ra được.”

"Khi nào chúng ta sẽ lấy nó ra?"

Giang Nhiên liền nhìn bầu trời, trời đã gần tối, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Nửa đêm."

Anh đã chờ con lợn rừng này được mấy ngày rồi, cuối cùng thì cũng bắt được nó, chỉ là căn bản anh đang nghĩ, tìm ra một lý do nào đó để giao nó lại cho đại đội, chỉ giữ lại một ít thịt cho bản thân mà thôi, đổi lại việc Giang gia ở trong thôn có thể sống tốt hơn một chút.

Nhưng vì trong nhà có người rồi, anh không muốn cô phải chung sống vất vả với anh…

Sau khi Giang Nhiên đi ra ngoài, Nguyễn Niệm Niệm đang ở trong bếp làm cơm, cô đang nấu cháo và luộc hai quả trứng.

Sau đó cô lại dùng cặn dầu xào một ít rau.

Buổi trưa hai người đã ăn xong món bánh bao hấp Nhị Hợp, còn bây giờ Nguyễn Niệm Niệm đang cắt nhỏ hành lá, rắc dầu và muối, cho vào nồi để làm bánh nướng áp chảo.



Dù ở nhà không có nhiều dầu, nhưng cô vẫn sẵn sàng cho dầu vào nhiều hơn những người khác, cho nên hương thơm lập tức bay ra.

Vương Lục ngửi thấy mùi thơm từ nhà của Giang gia bay ra, anh ta liền cảm thấy bụng đói cồn cào, việc này không dễ dàng gì, bởi vì anh ta không thể ở lại nhà của Giang gia mà ăn cơm, chỉ là anh ta đang nói với một giọng chua chat là: “Có vợ rồi thật tốt, anh Nhiên, trong nhà anh có mùi thơm rồi.”

"Em đi về đây. Tối nay em sẽ đến gọi anh."

Sau khi Vương Lục rời đi, Giang Nhiên cũng vào nhà, khi bước vào bếp, anh liền thấy lửa bếp đã cháy: “Biết làm không?”

Nguyễn Niệm Niệm nhất thời không có phản ứng, cô liền sửng sốt một lát thì mới hiểu được anh muốn nói gì: “Buổi chiều lúc anh làm thuộc da thỏ, em đã qua đây làm, em biết rồi.”

Hai người cùng nhau ăn tối, Giang Nhiên đứng dậy cất bát rửa sạch, Nguyễn Niệm Niệm thì đi đun nước tắm.

Giang Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị lửa làm cho đỏ bừng lên.

"Để anh nấu nó."

Đang nói, thì một bàn tay to lớn đặt lên cánh tay của Nguyễn Niệm Niệm, nó muốn kéo cô rời đi.

Nguyễn Niệm Niệm khi bị anh chạm vào, thì cô liền lúng ta lúng tùng ngay lập tức mà đứng dậy, nhưng càng nóng lòng lại càng phạm sai lầm, khi cô đứng dậy thì đã dẫm lên củi bên cạnh, thế là cô với thư thế vặn vẹo mà ôm lấy eo Giang Nhiên.

Hai tay Giang Nhiên cũng ôm lấy eo cô.