Dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cảm giác không thoải mái trong lòng vượt qua tất cả, ngón tay của Giang Nhiên cứng đờ, giọng nói cũng hơi mất tự nhiên: “Đừng khóc.”
Giọng nói của anh rất lạnh.
Nguyễn Niệm Niệm cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình, nghe thấy giọng của anh, nước mắt bỗng nghẹn lại.
Cô trợn mắt lên, lấy tiền và mấy tờ phiếu trong túi ra nhét vào tay của Giang Nhiên:
“Thực sự xin lỗi, không hiểu sao tối hôm qua lại đi vào nơi quỷ quái này, lại còn cưỡng ép anh, nếu như anh không muốn kết hôn, vậy sau này em sẽ nghĩ cách bồi thường cho anh.”
Nói xong, xách hành lý lên, chuẩn bị trở về khu nhà tập thể của thanh niên trí thức.
Giang Nhiên nhìn tiền và phiếu trong tay, hơi ngạc nhiên.
Phiếu trong tay anh đúng là phiếu anh vừa mới cho cô, cô không đưa phiếu cho tên công tử bột kia?
Vậy chuyện ở khu nhà tập thể của thanh niên trí thức là chuyện như thế nào?
Giang Nhiên còn chưa kịp tự hỏi rõ ràng, bóng dáng nhỏ bé trước mắt đã lao ra tới ngoài cửa rồi.
Cơ thể anh phản ứng nhanh hơn não, anh vội vàng bước lên phía trước nắm lấy cổ tay cô.
Anh nắm mạnh đến nỗi làm Nguyễn Niệm Niệm trượt chân loạng choạng.
Giây tiếp theo, một bàn tay to lớn ôm eo cô, đỡ cô dậy, đợi đến khi cơ thể cô lấy lại thăng bằng mới kinh ngạc quay đầu lại.
Nguyễn Niệm Niệm vừa mới khóc, đôi mắt xinh đẹp kia dường như được nước rửa sạch, trong veo.
Lòng bàn tay anh có thể cảm giác được sự mềm mại và ấm áp dưới lớp quần áo thô ráp kia, bây giờ Giang Nhiên lại bị cô nhìn với ánh mắt, trong lòng đột nhiên không được tự nhiên, nhỏ giọng ho khan một tiếng: “Cô chuẩn bị về đó?”
“ Vốn dĩ em về đây là vì muốn kết hôn chung sống với anh, nhưng anh không muốn kết hôn với em, em đành phải trở về khu nhà tập thể của thanh niên trí thức.” Nguyễn Niệm Niệm nhỏ giọng, thành thật nói ra ý tưởng trong lòng mình cho người đàn ông này: “Nhưng mà em đã nói với mọi người ở khu nhà tập thể của thanh niên trí thức là em muốn kết hôn với anh, bây giờ lại trở về đó, thật là… mất mặt.”
Giọng nói nhỏ nhẹ xen lẫn một chút tủi thân.
Có lẽ là vì quý cô Lục Hành Vân đã dặn dò qua, nên cô có một sự tin tưởng đặc biệt vào người đàn ông đã ngủ cùng cô một đêm này.
Đôi mắt trong sáng chân thành của cô làm cho Giang Nhiên suýt nữa nghĩ rằng những gì cô nói là sự thật.
Nhưng nếu là giả thì sao?
Chỉ cần kết hôn, anh chắc chắn sẽ không trả cô lại cho tên công tử bột kia.
Hôm nay cô cũng không có đưa phiếu anh cho cô cho tên công tử bột kia, có lẽ là, cô còn luyến tiếc anh?
Dù sao, tối hôm qua, dường như cô rất thích cơ thể của anh.
Nguyễn Niệm Niệm không nghe Giang Nhiên trả lời, lúng ta lúng túng nói: “Chuyện tối hôm qua, thực sự rất xin lỗi, em không nên cưỡng ép anh khi chưa rõ tình hình.”