Chương 1: Đừng Sợ, Không Đau 1

Đêm.

Không khí nóng bức. Trong mơ hồ, Nguyễn Niệm Niệm nhìn thấy một người đàn ông, khuôn mặt ấy còn đẹp trai hơn cả ngôi sao đỉnh lưu đã hot.

Đỉnh lưu là từ để chỉ những ngôi sao sở hữu lưu lượng lớn, hàng đầu làng giải trí Cbiz trong từng giai đoạn.

“Ai đưa anh đến đây?” Nguyễn Niệm Niệm mơ hồ nói một câu. Cái tay đó đã mò vào quần áo của người đàn ông, lúc xoa cơ bụng liền cười “he he” hai tiếng.

“Ba tôi hay là mẹ tôi?” Dù sao bọn họ cũng đã muốn cô kết hôn từ lâu rồi, cũng đã giả mất trí nhớ để làm lành, thân thiết với cô.

Bà Lục Hành Vân còn luôn miệng nói đã sắp xếp cho cô một người đàn ông anh tuấn tuyệt thế, cao ráo, giàu sang.

Không ngờ cô vừa về nhà, tham gia một buổi tiệc liền sắp xếp luôn.

Còn lập tức đưa thẳng đến giường cô. Mẹ cô đúng là chỉ sợ chuyện không thành.

Nhưng người này mày kiếm, mắt sáng, da màu lúa mạch, cả người nhìn vô cùng…có lực.

Sau khi so sánh thì những tiểu thịt tươi trong giới giải trí cô đã từng gặp kia còn kém xa.



Tiểu thịt tươi: dùng để gọi những chàng trai trẻ mới nổi, nhưng lại sở hữu nhan sắc cực phẩm.

Nguyễn Niệm không kìm được cười ngây ngô hai tiếng, vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm, đi theo tôi, tôi sẽ không để anh thua thiệt.”

Bàn tay cô to gan di chuyển xuống dưới cơ bụng của người đàn ông tìm kiếm. Cùng lúc đó, môi cô cũng không yên, “chụt chụt” hôn lên mặt người đàn ông.

Tìm đến vị trí đứng đắn mà hôn.

Trong mơ hồ, dường như nét mặt người đàn ông không tốt lắm. Nguyễn Niệm Niệm còn ai ủi: “Đừng sợ, không đau.”

Giang Nhiên nghe vậy sắc mặt liền sầm xuống, gân xanh trên trán nổi lên. Dưới hành động to gan của cô gái trên người mình, trán anh đã đổ một tầng mồ hôi.

Cho dù như vậy.

Anh vẫn nhẫn nại.

Anh bắt lấy bàn tay không yên phận kia của cô, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, lạnh lùng nói: “Nguyễn Niệm Niệm, cô cso biết cô đang làm gì không?”

Giọng người đàn ông khàn khàn. Nguyễn Niệm Niệm chớp mắt hai cái, nở nụ cười: “Tôi biết, anh yên tâm. Anh ở trong lòng tôi rồi thì tôi nhất định sẽ cho anh danh phận.”

Vừa nói xong môi cô lại đến gần: “Nhưng, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Bây giờ không cần lãng phí thời gian.”



“Cùng nằm trên một cái giường rồi, sao còn xấu hổ như vậy?”

Lời nói mềm mại vừa dứt, đôi môi mềm mại cũng dán lên môi người đàn ông…

Lập tức giống như một cây đuốc, không khí xung quanh đều nóng lên.

Mỗi sợi tóc của Nguyễn Niệm Niệm đều lộ ra sự mệt mỏi, nhưng ngoài mệt nỏi ra, còn có chút…thoải mái!

Lúc sắp ngủ cô còn khoác tay lên cơ bụng của người đàn ông, trong đầu nghĩ, sáng sớm mai cô lập tức đi nói với bà Lục Hành Vân cho anh đẹp trai này một cái danh phận.

Dù sao, dáng dấp của anh ấy cũng rất được, những thứ khác cũng rất được.

Mắt còn chưa mở ra cô đã lẩm bẩm hỏi: “Anh đẹp trai, tên anh là gì?”

Tay Giang Nhiên thu hẹp lại cái ôm, bàn tay ở trên eo cô có chút thô ráp, Nguyễn Niệm Niệm không thoải mái cựa quậy một chút.

Người đàn ông thấp giọng nói: “Giang Nhiên.”

Giang Nhiên?