Chương 9

LY vẫn như thường lệ, với ánh sáng mờ ảo và âm nhạc thư giãn, rất thích hợp cho những người bận rộn ở thành phố xả stress.

Hôm nay không phải cuối tuần, LY không có nhiều khách, Lục Khả Nhiễm và Hà Ôn ngồi ở ghế sát tường, đây là khu vực cấm hút thuốc. Cô ta cười xin lỗi với Hà Ôn, nói rằng mấy ngày nay cô ta bị đau họng, không ngửi được khói.

Hà Ôn tùy ý gật đầu, tỏ vẻ không sao.

Hai người gọi loại rượu hay uống, ngay sau đó, ca sĩ quán bar đến, một cô gái trẻ ngồi trên sân khấu nhỏ, tay cầm micro hát một bài hát tiếng Anh lãng mạn và quyến rũ.

Hà Ôn nghe bài hát này, không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt thoáng trống rỗng.

Mỗi khi anh lộ ra ánh mắt này, cô ta biết ngay là anh đang nhớ về người kia.

“Mình vào nhà vệ sinh.” Lục Khả Nhiễm mang theo túi xách, đến nhà vệ sinh, cô ta bước vào buồng trong, mở túi xách, kéo khóa của miệng túi bí mật lấy ra một chai nhỏ.

Cô ta nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cuối cùng nắm chặt nó vào lòng bàn tay.

Kéo túi, giật nước xả, cô ta bước ra khỏi buồng vệ sinh nhìn người phụ nữ phản chiếu trong gương.

Bộ đầm đỏ ngang ngực gợi cảm ôm eo nút cài phía trước, kiểu trang phục nổi bật rất mê hoặc lòng người, lại thêm một sợi dây chuyền kim cương rơi ở giữa càng tăng thêm vẻ quyến rũ, duyên dáng.

Lúc nãy sau khi cô ta bước vào LY, có khá nhiều gã đàn ông nhìn cô ta bằng ánh mắt nóng bỏng.

Cô ta rất có tự tin với bản thân mình, chỉ là cô ta quá trân trọng hiện trạng bây giờ giữa mình và Hà Ôn, không muốn phá bỏ nó theo cách này.

Anh ta rất tốt, dáng vẻ đẹp, khí chất sạch sẽ, có ý chí nỗ lực cầu tiến.

Có gia thế gần giống như anh ta, đều là những người từ thời đại học đã có bạn gái, ăn chơi tiệc tùng, mua sắm hoang đàng.

Chỉ có anh là không như vậy, anh dùng toàn bộ thời gian cho việc học, nỗ lực và yêu cầu nghiêm khắc với chính mình, cho dù có các cô gái dạng này dạng nọ theo đuổi, anh ta cũng không mặc kệ bản thân mà sa vào ăn chơi.

Chỉ có Khương Vị Tranh là ngoại lệ.

Lục Khả Nhiễm nghiến răng và vì điều này, cô ta không thể chịu đựng thêm nữa.

Cô ta quen biết anh nhiều năm như vậy, nhìn anh từ một thiếu niên trong sáng trở thành một người đàn ông thành thục, anh là của cô! Tất nhiên phải là của cô ta!

Lục Khả Nhiễm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc và bước ra ngoài với vẻ mặt hoàn mỹ.

Sau đó, tất cả đều rất thuận lợi.

Lúc cô ta quay lại, Hà Ôn quả nhiên đã ra ngoài hút thuốc.

Cô ta lợi dụng cơ hội này, cộng thêm ánh đèn ở hàng ghế mờ ảo, nhanh chóng đổ chất lỏng trong chai nhỏ vào rượu của anh, sau đó lại lặng lẽ cất chai nhỏ vào trong túi.

Một lát sau Hà Ôn trở lại, Lục Khả Nhiễm lại cùng anh ta tùy tiện tán gẫu, chờ đợi anh ta uống rượu.

Ca sĩ trên sân khấu bước xuống sau màn biểu diễn, khi đi ngang qua họ, cây đàn trên tay của cô gái vô tình làm đổ rượu trong khay của một người phục vụ, rượu tràn ra khắp người Lục Khả Nhiễm.

Cô gái trẻ vội vàng xin lỗi cô ta. Lục Khả Nhiễm muốn nổi cơn, nhưng vì Hà Ôn ở đây, cô ta đành nhịn xuống.

Cô ta đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lau rửa, sau khi rời đi, cô gái kia đưa tay nắm lấy tay Hà Ôn, cầm lấy ly anh ta định uống.

“Xin lỗi, vừa rồi rượu đã bị đổ ra ngoài, tôi sẽ mua lại cho anh một ly khác.” Cô ngoắc người phục vụ và yêu cầu anh ta nhanh chóng rót một ly giống hệt ly rượu đó, tính vào phiếu của cô.

Người phục vụ hình như biết rất rõ cô ca sĩ này nên lập tức quay lại quầy rượu rót rượu mang đến.

Cô gái mỉm cười với Hà Ôn, vốn dĩ đang do dự muốn nói gì đó, nhưng điện thoại di động của cô ấy lúc này vang lên, sắc mặt thay đổi sau khi trả lời, cô ấy vội vàng bước lại quầy rượu, đổ ly rượu xuống bồn. Sau đó vào phòng thay đồ lấy đồ rồi nhanh chóng rời đi.

Lục Khả Nhiễm quay lại rất nhanh, cô ta liếc nhìn trước khi ngồi vào chỗ, Hà Ôn đang uống một ly rượu, chỉ còn một phần ba lượng rượu ban đầu.

Cô ta nhẹ nhàng thở ra.

---

Để tăng thêm can đảm, cũng là làm như ngoài ý muốn, Lục Khả Nhiễm không chỉ để Hà Ôn uống rượu, mà cô ta cũng uống không ít.

Cô ta sắp say, muốn diễn cảm giác say thì phải càng làm cho giống.

Hà Ôn gọi xe, đưa cô ta về nhà, dìu cô ta vào thang máy.

Cô ta gần như dựa hẳn vào người anh, người như biến thành nước.

Lục Khả Nhiễm cảm thấy mình thực sự say khi uống rượu, cô ôm eo Hà Ôn không chịu buông ra, lẩm bẩm kể về những chuyện vui vẻ khi họ còn nhỏ, cho đến khi cô ta bước vào cửa căn hộ và không chịu buông tay.

Anh ta muốn giúp cô ngồi trên ghế sofa, cô ta dùng sức cùng anh ngã xuống ghế.

Cô ta ôm lấy cổ anh, khẽ cười với anh ta, dường như đã hoàn toàn say rượu, môi càng ngày càng tiến gần đến mục tiêu, nhưng vừa mới đến gần, cô ta đột nhiên bị anh ta đẩy ra.

Không kịp phòng bị, cô ta ngã xuống đất, nhất thời tỉnh lại, người đàn ông trên sofa đã đứng dậy, che đi tiếng nôn ọe, sau đó lao vào nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh đóng chặt, màn đêm yên tĩnh, cô ta vẫn có thể nghe thấy tiếng nôn mửa bên trong.

Là ý gì?

Ngay cả thuốc và rượu cũng không thể khiến anh ta ý loạn tình mê sao?

Hay là, ngay khi thấy cô ta chuẩn bị hôn mình, anh ta liền muốn nôn mửa?

Lục Khả Nhiễm ôm lấy cánh tay mình, bị gió từ máy điều hòa làm cho lạnh bần bật, mờ mịt và bí bách.

---

Thành phố H.

Thiết kế cuối cùng mà Khương Vị Tranh lựa chọn là tác phẩm khi cô tốt nghiệp đại học, thiết kế đó được cô vẽ tặng và cũng để tưởng nhớ đến mẹ.

Mẹ ra đi đột ngột, mỗi khi nhớ về mẹ, đều là dáng vẻ trẻ trung ấy, cuộc đời bà sẽ mãi mãi dừng lại ở năm tháng đó.

Lúc đó cô cực kì nhớ mẹ, muốn nói với mẹ rằng cô đã tốt nghiệp và đang làm những gì mình thích, hi vọng rằng mẹ có thể mặc những bộ quần áo do cô thiết kế.

Sau đó, có một tác phẩm ra đời mang tên "Kỳ vọng".

Cô dựa theo yêu cầu của cuộc thi, lấy "Kỳ vọng" làm thành tác phẩm chủ đạo. Nhấn nhá một chút để làm nổi bật tính sáng tạo và phong cách nghệ thuật cá nhân, đồng thời mở rộng thêm hai thiết kế khác cùng dòng với nhiều giá trị thương mại và tiềm năng thị trường hơn. Sau khi làm xong hiệu ứng hình ảnh và được gửi đi thành công.

Tiếp theo, chính là chờ đợi kết quả. Đó là một quá trình dài và việc lo lắng cũng vô ích. Cô điều chỉnh lại suy nghĩ của mình và tập trung trở lại làm việc.

Vào cuối giờ làm việc, Khúc Tư Ân gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô tình hình công việc mới như thế nào, liệu cô có thể thích nghi được không, v.v...

Ông ta vẫn giữ giọng điệu mà các tiền bối quan tâm đến đàn em, còn cô thì không quan tâm đến điều đó, dù sao thì người ta cũng có mối quan hệ tốt với anh họ của cô. Khi người bên kia đến nói chuyện với cô ấy một lúc và muốn mời cô ăn tối, cô đã từ chối.

Bây giờ tâm trí cô chỉ có công việc, cuộc thi, sự nghiệp, vốn không thể quan tâm tới chuyện gì khác nữa.

Nhóm thiết kế đã chỉ rõ hướng đi chung của dự án này. Ba nhà thiết kế trong nhóm, bao gồm cả cô, phải đưa ra các bản phác thảo thiết kế. Ngoài ra, họ phải xem xét các vấn đề về vải và chi phí, lấy bản thân ra đảm bảo nếu bản thiết kế này được lựa chọn, nó phải khả thi trong thực tế triển khai mà không có bất kỳ vấn đề logic nào.

Khương Vị Tranh quyết tâm tạo cho mình một khởi đầu thuận lợi trong dự án này, vì vậy hàng ngày, kể cả khi đi làm về, cô đều vẽ. Linh cảm không phải lúc nào cũng có, nhưng cô để mình làm thêm vài bản phác thảo, có khi hai bức gần như chỉ khác nhau một chút.

Cô yêu cầu Hoắc Hi Trần phân loại các bản phác thảo và ghép lại với nhau gần như cùng một kiểu, sau khi vẽ xong, cô ấy sẽ nhìn lại và chọn ra bức đẹp nhất.

Đôi khi cô viết trên các loại vải may mặc, yêu cầu cậu điền vào giá tương ứng với bảng giá, sau đó tính toán lượng nguyên vật liệu được sử dụng để tính giá thành gần đúng, và cuối cùng đánh dấu vào góc của bức tranh cho cô.

Quá trình này diễn ra lâu hơn một chút, kết quả là chàng trai trẻ sẽ làm việc bên cạnh cô hầu như mỗi đêm. Đôi khi cô vẽ nó đến mười một hoặc mười hai giờ, cậu cũng sẽ làm việc lặng lẽ bên cạnh cô cho đến giờ đó.

Một tuần mới đến, cô lại cảm thấy ái ngại.

Cậu rõ ràng là học sinh cấp ba, không nói tới ngủ sớm dậy sớm, nhưng ngày nào cũng cùng với cô tới nửa đêm khiến cô cảm thấy mình có hơi không có tình người.

Vì vậy, buổi tối hôm nay, lúc gần mười giờ, cô gọi Hoắc Hi Trần qua để thu dọn đồ đạc một chút rồi xuống lầu đi ngủ.

Vừa rồi vì công việc, cô chủ động rủ cậu lên lầu hai.

Tuy ở lầu một cũng có bàn thiết kế, nhưng người sáng tác tính tình cổ quái, dạo gần đây cô ở đó không có được linh cảm, cô thích ở trên này hơn, vì ở đây hướng ra giếng trời bên cạnh nên ban đêm có thể nhìn thấy mặt trăng.

“Nhưng vẫn còn vài tấm chưa hoàn thành.” Cậu ngồi cạnh bên trên sàn nhà, tìm những loại vải và phụ liệu giống nhau trong một vài bảng mẫu, bối rối ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mịn trơn bóng như cánh hoa mấp máy, vẻ mặt vừa ngoan ngoãn lại nghiêm túc.

“Không sao, cũng chưa gấp lắm, lát nữa tôi tự làm, cậu đi học phải dậy sớm, đi ngủ đi.”

“Nhưng tôi đến đây là làm trợ lý cho cô, sao có thể đi nghỉ sớm được, mà tôi cũng chưa buồn ngủ.”

“Số đó cuối tuần làm tiếp cũng được.”

“Nhưng mà...” Cậu chớp chớp mắt, rõ ràng có chút không vui: “Trước đó cô đã đồng ý cuối tuần đưa tôi đi ngoại ô vẽ ký họa...”

“Có sao?” Khương Vị Tranh gõ gõ bút trên mặt bàn, mơ hồ nhớ tới lúc trước nhìn thấy cậu ta đang vẽ phác thảo ở công viên nhỏ gần đó, hình như cô từng nói qua chuyện này, nhưng thật ra khi đó cô chỉ tùy tiện nói ra. ...

Hoắc Hi Trần hiểu được điều này qua biểu hiện của cô, thực ra đó chỉ là bản kí họa cuộc sống, nếu cậu thực sự muốn tự mình đi, cậu nói chuyện này chẳng qua chỉ là nói với cô vậy thôi.

Nhưng hiện tại nhìn thấy vẻ mặt này của cô, trong lòng cậu đột nhiên rất không vui.

Khương Vị Tranh nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt mất mát nhanh chóng bị lông mi che lấp.

“Không đi cũng chả sao.” Cậu nhàn nhạt nói, tiếp tục cúi đầu làm việc.

“...” Cô có chút cảm giác đã đồng ý thằng nhóc con nhà mình ra ngoài đi dạo nhưng lại giam người ta ở trong nhà, “Vậy thì thứ Bảy tuần này đi, tôi cũng đúng lúc đi tìm cảm hứng.”

Ngoại ô mùa này là đẹp nhất, nhiệt độ tốt, gió nhẹ và nắng.

Thiết kế quần áo cũng cần có cảm hứng và sự kí©h thí©ɧ về màu sắc, Lúc nào cũng ở nhà là không được.

Chàng trai trẻ nhìn cô, cậu cũng không mở lời, đôi mắt lại sáng lên.

Thứ Sáu, Khương Vị Tranh làm thêm giờ, nhắn tin trước cho Hoắc Hi Trần, bảo cậu ăn một mình, sau đó dặn dò cậu trên đường về thì ghé siêu thị, mua thêm chút hoa quả và đồ uống về nhà.

Tâm trạng cậu rất thoải mái, đi thẳng đến siêu thị sau giờ học, đẩy một chiếc xe đẩy hàng, ném chiếc ba lô jean vào bên trong rồi bắt đầu mua sắm. Cậu không đi siêu thị nhiều, hoặc nói là trước đây cậu không quan tâm đến siêu thị, đồ đạc lỉnh kỉnh rất là phiền phức.

Nhưng hôm nay hiếm có dịp đi siêu thị một lát cậu cảm thấy cũng rất hay ho, nhất là lúc chọn mua đồ, cậu nghĩ đến ngày mai sẽ đi vẽ kí họa. Mùa này nắng vẫn còn hơi gắt. Muốn mua kem chống nắng, nước chắc chắn phải mua, còn phải mua thêm một ít bánh mì hoặc sandwich, cánh gà đóng gói hút chân không cũng mua một ít ...

Hoắc Hi Trần chân dài tay dài, khuôn mặt đẹp trai đến bất ngờ, vẻ mặt nghiêm túc đứng trước kệ mua đồ đã vô tình thu hút cô gái bên cạnh.

Có người lặng lẽ lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, vài cô gái cười khẽ và thì thầm, có vẻ do dự không biết có nên bắt chuyện hay không.

Một lúc sau, điện thoại di động của cậu đổ chuông, cậu mỉm cười khi thấy cuộc gọi thoại WeChat đang reo trên màn hình. Nụ cười làm dịu đi đôi lông mày hơi lạnh và sắc bén vốn có, khiến cả khuôn mặt cậu tràn ngập ánh sáng dịu dàng chói mắt.

“Alo, cô Khương, cô tan làm rồi à? À, tôi đang ở siêu thị, cô có muốn đi cùng nhau không, chúng ta ra ngoài ăn nhé!” Lời nói nhiệt tình của chàng trai trẻ bị người bên kia cắt ngang.

“Xin lỗi tiểu Trần, tôi có một người bạn có chút việc. Tôi bây giờ phải đi qua đó. Buổi tối nhớ khóa cửa đàng hoàng nhé.” Đầu bên kia điện thoại, Khương Vị Tranh vội vã ra khỏi công ty, chuẩn bị đến địa điểm đã hẹn để lên xe.

Nụ cười của Hoắc Hi Trần tắt ngấm trên môi: "Ý là sao? Hôm nay cô không về sao?"

"Về hay không còn phải xem tình hình. Được rồi, không nói chuyện nữa. Tôi lên xe. Cậu một mình cẩn thận chút nhé."

“Nhưng mà---" Cậu vẫn còn muốn nói gì đó. Muốn hỏi cô buổi vẽ tranh ngày mai thì phải làm sao, còn muốn hỏi người bạn kia là ai, nhưng bên kia đã vội vàng ngắt máy.

Cậu nhìn điện thoại, dời tầm mắt sang đống đồ được mua cẩn thận trong giỏ hàng, trong lòng dâng lên một cơn tức giận.

Lúc trước nghe lén điện thoại, cậu mới biết Khương Vị Tranh trước đây không sống ở thành phố H, cô trở về Trung Quốc không bao lâu, người bạn này đến từ đâu?

Gần như trong tiềm thức, cậu mở sổ địa chỉ và bấm một số mà mình hiếm khi gọi.

Chuông reo rất lâu, không ai nghe máy.

Cậu nhìn tên người đó nhấp nháy trên màn hình cho đến khi điện thoại tự động cúp máy vì không có ai trả lời.

Quả nhiên hai người này là cùng nhau hẹn hò!

Hai cô gái do dự cuối cùng cũng thảo luận về cuộc trò chuyện, cùng nhau bước đến gần cậu, nói nhỏ và giả vờ hỏi rằng nhãn hiệu mì ống nào trên kệ bên cạnh cậu ngon hơn.

Thiếu niên đảo mắt nhìn, ngang tầm cùng ánh mắt e ngại rụt rè và mong đợi khi thấy cậu nhìn mình thì mặt mấy cô gái càng đỏ hơn, còn có chút kích động chờ mong.

“Cút xa một chút.” Tâm trạng cậu không tốt, ném lại điện thoại vào túi xách, lạnh lùng quét qua bọn họ, “Nhìn bực bội.”