Chương 51

Tô Đào cho rằng, Khương Vị Tranh sau khi nhận được mấy tấm ảnh chụp Hoắc Hi Trần ở bên cạnh người con gái khác mà ghen tuông, dự định tìm thám tử tư bay sang Anh điều tra cậu ta.

Trong lòng chị vốn còn đang cảm thán vì thái độ chuẩn xác của cô bạn tốt, ngẫm nghĩ thấy đây quả là khác biệt lớn giữa bản thân và Khương Vị Tranh.

Nhưng kết quả là khi chị ấy theo Khương Vị Tranh đến gặp thám tử tư, cô chỉ yêu cầu người kia giúp cô tìm ra nguồn gốc của gói hàng những tấm ảnh.

“Em… nhìn thấy ảnh của Hoắc Hi Trần cùng cô gái khác, không tức giận sao?” Sau khi người kia lấy đồ rời đi, Tô Đào rốt cuộc cũng hỏi.

“Cũng chỉ là cùng xuất hiện trong một khung hình, lại không phải là ảnh bí mật gì, thì tại sao phải tức giận kia chứ?”

“Có kẻ tranh thủ lúc em không bên cạnh cậu ta mà điên cuồng theo đuổi đó! Nhiêu đây là đủ làm người ta tức giận rồi!”

Khương Vị Tranh nhíu mày suy nghĩ một lát, thốt ra lời thật lòng: “Chắc là do có niềm tin về tình yêu của anh ấy, nên em cũng không lo lắng lắm.”

Dù sao, trước kia cô cũng từng thấy cảnh cô gái gái khác tỏ tình với anh. Xét về ngoại hình, Chu Dao cũng không thua kém cô gái này, với thái độ lúc đó anh từ chối, thì lần này cô cũng không quá lo lắng.

"Ồ, chị cũng không biết phải nói gì. Em vẫn luôn bình tĩnh và thông minh hơn chị, nhưng có khi nào là quá bình tĩnh không vậy? Chị không lo lắng chuyện khác, chỉ lo lắng em quá tin tưởng vào tin yêu của cậu ta, ngược lại sẽ khiến bản thân thua thiệt. Haiz, em cứ ngẫm nghĩ mà xem, núi cao sông dài, cậu ta hiện tại đang ở nước Anh, chứ không phải ở thành phố kế bên, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không thể lập tức đi đến đó được.”

Khương Vị Tranh nhìn gương mặt đầy lo lắng của Tô Đào, khẽ lắc lắc lắc đầu: "Thực ra em lo lắng chuyện người chụp những tấm ảnh này và gửi gói hàng hơn. Chị xem, người kia vì sao phải chụp những tấm ảnh này? Chị nghĩ xem, nước Anh xa xôi, vả lại dựa vào quần áo và địa điểm chụp mà phân tích, rõ ràng không phải chụp một ngày, cho nên thấy được là gần đây có người theo dõi anh ấy. Người kia chụp ảnh, lại còn dùng cách thức này gửi cho em, mục đích là gì? chị không thấy, so với chuyện anh ấy ở bên cạnh cô gái nào, mà em nên lo lắng cho sự an toàn của anh ấy hơn sao?"

“Vậy em cần thiết nói cho cậu ta chuyện này không?”

Khương Vị Tranh suy nghĩ một chút: "Hiện tại thì không, tính cách anh ấy khá là bốc đồng, nói với anh ấy chuyện này, thứ nhất là khả năng giải quyết vấn đề không lớn, thứ hai là em sợ anh ấy sẽ hiểu lầm rồi lo lắng cho em mà bay về đây. Bây giờ là khoảng thời gian quan trọng cho việc học của anh ấy. Tốt hơn hết là đừng để anh ấy biết về điều đó. "

Sau một lúc dừng lại, cô lại nói, “Nhưng em sẽ bóng gió nhắc nhở anh ấy chú ý người bên cạnh, cố gắng không ra ngoài một mình, an toàn là điều quan trọng nhất."

Nhưng mà— Khương Vị Tranh hơi nheo mắt, lại nghĩ sâu thêm một bước nữa, khả năng Hoắc Hi Trần gặp nguy hiểm không cao, dù sao người đó đã theo dõi anh lâu như vậy rồi, nếu có nguy hiểm thì đã sớm xảy ra rồi.

Cô nghĩ rằng, tâm điểm của toàn bộ sự việc có lẽ là ở chính bản thân cô— người đã gửi những bức ảnh này? Mục đích là gì? Ban đầu không hiểu nhưng sau khi suy nghĩ, cô thực sự có một suy đoán mơ hồ trong lòng.

Nhưng nếu suy đoán này là sự thật, sẽ lật đổ rất nhiều sự việc, cô không muốn nghĩ người kia lòng dạ xấu xa như vậy, nhưng cũng sẽ nhất mực như Thánh mẫu mà phán đoán chuyện quá khứ, vì vậy để chứng minh cho suy đoán của mình thì cần phải có bằng chứng xác đáng. .

Cho nên ngay từ ban đầu cô đã nhờ Quan Vũ Thanh tìm thám tử tư đi điều tra..

Chuyện này mà đi báo cảnh sát cũng vô ích, bởi vì không có đồ đạc lấy làm uy hϊếp hay thương tổn, đối phương sẽ không nhận. Muốn điều tra rõ ràng thì chỉ có thể nhờ đến các thám tử tư.

“Em cũng đừng quá lo lắng cho cậu ta, người gửi ảnh này là nhằm vào em đó.”

Tô Đào bình tĩnh rồi suy nghĩ, cũng nắm được trọng điểm, “Mấy tấm ảnh này đều có chung ý nghĩa: Bạn trai của cô đang núi cao hoàng đế xa, cô không thể quản lý nổi anh ta, cũng không thể nhốt anh ta lại, cô xem xem, xung quanh anh ta có rất nhiều cô nàng theo đuổi sát sao anh ta!”

Khương Vị Tranh bị giọng điệu của chị chọc cho phì cười: “Em thấy chị nói rất có lý, vậy chị nghĩ ai có thể là người gửi số ảnh này?”

Tô Đào nhìn dáng vẻ bình tĩnh của người kia, hiểu rằng cô đã nghĩ ra suy đoán này: "Khả năng cô gái này tự gửi là không có khả năng cho lắm, thứ nhất cô ta không quen biết em, thứ hai gói hàng này gửi từ trong nước, chắc chắn là có mâu thuẫn với em, nhìn em không thuận mắt. Mà em cũng có phải người hận thù gì, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai người, không phải cô ta, thì chỉ có anh ta!”

“Cái gì mà anh ta cô ta, ám hiệu hở?” Khương Vị Tranh mỉm cười.

Tô Đào cũng bật cười, cả hai trò chuyện thêm vài câu, Tô Đào thu lại ý cười cảm khái: "Em đúng thật là không giống chị, nếu là chị nhận số ảnh này, e rằng còn không kịp suy nghĩ gì, trước tiên là sẽ bộc phát. Chị sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta để chất vấn, mặc kệ anh ta đang ở đó có bận hay không, đang làm cái gì, chị cũng nhá cho anh ta cháy máy luôn. Sau đó, đợi anh ta nghe máy, giọng điệu không tin tưởng và chất vấn của chị sẽ sẽ kích hoạt tranh cãi của hai người, sau đó thì vượt ra ngoài tầm kiểm soát luôn.

Nhưng còn em thì không chỉ biết kiềm chế, còn có thể bình tĩnh phân tích, đưa ra lựa chọn đúng đắn... Vị Tranh, chị đang nghĩ, đây có thể là nguyên nhân khiến cuộc sống của chúng ta sẽ hình thành vô số ngã rẽ, khi chúng ta đứng trước lựa chọn quan trọng của cuộc đời, sự lựa chọn của chúng ta sẽ quyết định cho những gì tương lai chúng ta sẽ gặp phải. Cho dù hiện tại còn chưa thấy được, nhưng cảnh vật cuối đường cũng không thay đổi."

Khương Vị Tranh yên yên tĩnh tĩnh nhìn người bạn tốt, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của chị: "Tùng Mộ không phải cảnh vật cuối đường của chị, anh ta chỉ là một cảnh vật mà chị đi ngang qua mà thôi.”

“Ngang qua…” Tô Đào lặp lại hai chữ này rồi chậm rãi mỉm cười, "Đúng ha, chỉ là đi ngang qua thôi, cuộc sống của chị, vẫn sẽ hướng về phía trước.”

Cô gật đầu, tay trái ôm trọn lấy tay người bạn của mình.

Mấy ngày sau thám tử tư đưa kết quả cho cô: Đầu tiên, người gửi gói chuyển phát là trực tiếp đến bưu cục gửi, có camera quay được hình dáng người kia, có đeo khẩu trang và đội nón, có chiều cao trung bình, thân hình trung bình, trong suốt quá trình không để lộ mặt và thậm chí sử dụng tiền mặt khi thanh toán.

Thứ hai, ảnh được in, chứ không phải được tráng rọi, có lẽ do người kia một mình làm hết tất cả, vì vậy không có dấu vết để truy tìm.

Cuối cùng, tất cả các manh mối đã bị chặn lại truy tới chỗ một đồng nghiệp khác.

“Là sao chứ?” Cô nhướng mày

“Tức là người kia giao cho bên thứ ba làm toàn bộ, chụp ảnh, in ấn rồi gửi đi, không hề động tay động chân”. Và bên thứ ba này là đồng nghiệp của chúng tôi. Bên này tôi thận trọng bao nhiêu thì bên kia cũng vậy, mọi công việc hoàn tất sau khi ảnh được gửi đi. Cho nên, hiện tại tôi không có cách nào điều tra tiếp."

“Một chút biện pháp cũng không có luôn?”

Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát: "Không phải hoàn toàn không có. Nếu cô để hacker xâm nhập vào tài khoản ngân hàng, lấy thông tin chủ tài khoản, nơi ở, cách thức liên lạc, có thể sẽ có thu hoạch… Nhưng mà văn phòng chúng tôi cũng có nguyên tắc, điều tra tới bước này tất cả đều sẽ dừng lại. Đương nhiên nếu cô cần thiết nắm thông tin về mặt này, tôi có thể giới thiệu cho một người khác.”

Khương Vị Tranh ngẫm nghĩ, “Tạm thời chưa cần thiết, cảm ơn anh, phần tiền còn lại một chút nữa tôi sẽ chuyển cho anh.”

“Được, bên này tôi cũng sẽ lấy hết toàn bộ dữ liệu điều tra được gửi qua cô.”

Khương Vị Tranh cúp máy chưa bao lâu, Quan Vũ Thanh đã gọi điện thoại đến.

Hôm nay, cô ấy đến một xưởng may quần áo ở ngoại ô, xưởng quần áo mà studio hợp tác đã thay đổi ban lãnh đạo giữa chừng, vì studio đã thanh toán một phần tiền đặt cọc nên cô đã nhờ Quan Vũ Thanh đích thân đến đó xử lý.

Hiện xưởng may đã tuyên bố muốn điều chỉnh lại giá cả, lý do linh tinh hợp lại cả một đống, cũng không sợ vi phạm hợp đồng đã kí trước đây, trực tiếp đưa ra ý nếu thương lượng không xong thì cứ tạm dừng tiến độ sản xuất, đợi bàn bạc ổn thỏa thì làm tiếp.

"Họ nói muốn nói chuyện riêng với chị. Em đã đặt chỗ trước trong yến đình, là phòng VIP chúng ta hay đến, hiện tại bọn em đang chuẩn bị qua.” Quan Vũ Thanh né tránh người khác, cầm điện thoại di động nói.

“Ừm, tôi biết rồi, lập tức đến ngay.” Sau đó, cô lại nói với Quan Vũ Thanh, "Trước khi chị đến em cứ mặc kệ bọn họ, phòng VIP đó chị nhớ là trong ngoài có hai gian, em gọi món và rượu cho họ xong, đừng ngồi cùng với bọn họ. Ngoài ra em kiểm tra xem ở thành phố W, thành phố C và thành phố L có tư liệu của vài nhà máy may mặc cùng quy mô không?"

“Phải đổi sao? Có cần tìm thêm tư liệu của mấy nhà máy cùng quy mô ở thành phố S một lần luôn không ạ? Quan trọng nhất là ra khỏi thành phố S chúng ta đều không quen thuộc, em sợ không kịp thời gian.”

“Em không cần nghĩ tới thành phố S, bọn họ có thể xem thường chúng ta trực tiếp đưa ra giá mới, mấy nhà máy cùng quy mô chắc là sẽ không nhận đơn hàng tạm thời của chúng ta, mấy nhà xung quanh thành phố cũng chỉ để phòng hờ, có thể bàn bạc với bọn họ thì cứ bàn trước, đợi đơn hàng này hoàn thành thuận lợi, chúng ta lại tiếp tục xem xét vậy.”

“Em hiểu rồi thưa tổng giám đốc Khương, được rồi, em ở bên này lên xe trước, qua đó rồi gặp nhau ạ.”

Cúp xong điện thoại Khương Vị Tranh cũng thu dọn xong đồ đạc ra khỏi văn phòng.

Studio không lớn, chỉ hai ba trăm mét vuông, đa số được ốp bằng kính mờ xung quanh, nguyên cả studio lấy ánh sáng cực kì tốt, rộng rãi thông thoáng lại thời thượng.

Hiện tại, phòng thiết kế quần áo, phòng họp, phòng uống trà và nghỉ ngơi chiếm một phần, trước mắt chỉ có ba văn phòng độc lập do cô, Chương Vi và kế toán sử dụng.

Bộ phận thiết kế bán mở, khu vực làm việc trong Studio chia ra hai bên, trang phục nam trang phục nữ không ảnh hưởng lẫn nhau.

Phần còn lại là vị trí làm việc mở, cô lướt mắt một vòng, muốn đưa ai đó cùng đến nhà hàng, bất đắc dĩ lại phát hiện tất cả đều là kỹ thuật viên, có năng lực làm việc mạnh mẽ, nhưng ít người có thể uống rượu, còn có duy nhất một vị Giám đốc thiết kế Chương Vi lại dị ứng với rượu.

Cô thở dài trong lòng, xem ra phải tuyển thêm người càng sớm càng tốt, thành lập bộ phận quan hệ công chúng.

Khi cô đang đi ra ngoài, thang máy mở ra, Phục Trầm đang đeo máy ảnh trên lưng bước tới.

“Tổng giám đốc Khương—” Anh ta vừa nhìn thấy cô, lập tức đi về phía trước, “Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”

“Bây giờ?” Khương Vị Tranh rất ngạc nhiên. Anh ta bình thường hiếm khi đến studio. “Hôm nay tôi có việc, hôm khác nhé, anh có thể đặt lịch hẹn với Quan Vũ Thanh.”

Phục Trầm rõ ràng rất bất mãn với câu trả lời này, “Tôi đã hẹn với trợ lý đặc biệt của cô mấy lần rồi, cô đều bận, cho nên tôi mới đích thân đến đây. Tôi thật sự có việc, cô đi đâu, tôi có thể ngồi trên xe nói với cô, không tốn thời gian lắm đâu.”

"Xin lỗi, thực sự mấy ngày trước tôi có việc bận.” Khương Vị Tranh vào thang máy, người kia cũng lập tức theo sau.

Vốn dĩ cô muốn từ chối, nhưng khi suy nghĩ xoay chuyển, ánh mắt lại rơi vào trên người anh ta: “Anh biết uống rượu không?”

Phục Trầm: …?

Ban nãy anh ta hình như có chuyện gì đó quan trọng, cứ luôn muốn hẹn riêng với Khương Vị Tranh, đáng tiếc gần đây Khương Vị Tranh bận tới mức muốn bay lên luôn, nên mãi vẫn không sắp xếp gặp anh ta được.

Cô không ngờ rằng anh ta gấp tới mức độ này, tự mình đến studio, kết quả bị bắt đi mất.

Quan Vũ Thanh ghé sát tai Khương Vị Tranh, khẽ hỏi: "Bọn họ đã rót cho anh ta ly thứ bảy, rốt cuộc anh ta có thể uống được bao nhiêu vậy, có khi nào lát nữa gục ngã?”

Khương Vị Tranh cười nhạt, hạ giọng nói: "Lúc trước chị có hỏi anh ta có biết uống hay không, nh ta không nói có thể uống được bao nhiêu, nhưng anh ta có hỏi chị, nếu anh ta đi chung với chị đến đây cản hết rượu cho chị, thì có thể cùng anh ta nói chuyện tầm một giờ. Chị đồng ý, mà anh ta cũng đồng ý luôn rồi.”

Quan Vũ Thanh gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Xem ra không cần phải lo lắng làm gì.

Trong phòng VIP, không khí hòa thuận vui vẻ, Khương Vị Tranh bắt đầu không che giấu mà nói thẳng vào chủ đề chính, đồng thời còn gửi tin nhắn cho Quan Vũ Thanh, Quan Vũ Thanh liếc mắt nhìn, sau đó đứng dậy, ý muốn vào nhà vệ sinh, sau đó lẳng lặng xách theo túi laptop của mình đi ra ngoài.

Khương Vị Tranh thăm dò vài lần, liền có thể xác định, lần này xưởng may quần áo của họ đã thay đổi tổng giám đốc. Không chỉ studio của cô bị ảnh hưởng mà thậm chí còn có một số công ty may quy mô nhỏ mới thành lập đều trong tình trạng giống nhau.

Về phần các xưởng may khác cùng quy mô gần đó, tình trạng cũng diễn ra tương tự.

Sau lưng chắc chắn có kẻ đang thao túng, muốn kiểm soát thống nhất giá cả của các mô hình nhà máy này.

Do đó, hoặc là studio thay thế xưởng may mà mình hợp tác, hoặc là chấp nhận điều chỉnh giá của bên kia.

Rõ ràng, hiện tại tổng giám đốc đã thay đổi,hợp đồng cũ cũng không hạn chế lắm, bên kia không quan tâm đến thời gian, có thể tiêu hao, nhưng là bên cô không kham nổi, hơn nữa cô cũng đã trả một phần tiền đặt cọc rồi, thay đổi xưởng may là không phù hợp với lợi ích kinh tế.

Tất nhiên, cô cũng có thể tìm một luật sư, lấy hợp đồng ra đấu tranh, nhưng nói cho cùng, vẫn là cô bị tiêu hao thời gian.

Tuy nhiên,Khương Vị Tranh biết, mấy người tham gia ngày hôm nay, chắc chắn phải có một số quyền lực trong tay, ví dụ như giá cuối cùng sẽ có một mức độ tiêu chuẩn. Nếu không, bên kia cũng không dám mở miệng chỉ đích danh cô muốn nói chuyện cùng người phụ trách.

Việc cô phải làm bây giờ , chính là có thể nắm được mức giá tiêu chuẩn của bọn họ.

Sau vài câu khách sáo, cô gửi cho Quan Vũ Thanh vài con số, người bên kia vừa giữ máy tính trong tay khởi động rồi tìm máy in, vừa nhận được tin tức cô liền soạn thảo hợp đồng mới và in ra thành hai bản, sau đó giả vờ như không có gì mà trở về phòng.

Cuối cùng, cứ dựa vào số lần cụng ly hết ly này tới ly khác của Phục Trầm, thừa dịp giám đốc bên kia nửa say nửa tỉnh cảm xúc hưng phấn tăng cao, để người kia kí ngay vào bản hợp đồng mới.

Mặc dù đã nâng giá nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của Khương Vị Tranh, số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đã được nâng lên gấp mười lần.

Nhưng sau lần hợp tác này chắc chắn cô sẽ tìm xưởng may khác.

Lần này, dù gì cũng chỉ là một sách lược tạm thời.

Sau đó, cô đặt một phòng VIP bên cạnh hồ, bảo nhân viên phục vụ dìu người kia vào trong, lại gọi thêm bia và thức ăn cho bọn họ, sau đó thanh toán hóa đơn, liền đặc biệt dặn dò Phục Trầm và Quan Vũ Thanh rời đi.

Phục Trầm, người vừa chuẩn bị cầm micro chọn bài hát: ?

Sau khi ba người bước ra khỏi hội quán, Phục Trầm khó hiểu: “Cứ thế mà bỏ mọi người ở lại vậy sao?”

Khương Vị Tranh liếc anh ta một cái: “Nếu không thì sao? Họ làm ầm lên. Chẳng lẽ anh vẫn muốn tôi hát K với họ sao? Dù sao thì hợp đồng mới đã được ký kết, đợi bọn họ tỉnh lại, cũng không thể làm gì, muốn quậy cũng không quậy được, rõ ràng, giá cả vẫn nằm trong mức cơ bản của họ."

“Nói nghe cũng rất có lý.”

"Được rồi , tối nay hai người cũng vất vả rồi, tôi đưa hai người về nhà trước.”

Phục Trầm liếc nhìn cô: “Tổng giám đốc Khương đích thân đưa bọn tôi về?”

“Anh và Quan Vũ Thanh đều đã uống rượu, đưa hai người về là chuyện nên làm, lên xe nào.”

Hồ Yến cũng khá gần chỗ của Quan Vũ Thanh và Khương Vị Tranh, ngược lại thì cách rất xa với nhà của Phục Trầm. Khương Vị Tranh đã nói phải chở họ về, càng không tính toán gì nhiều, nghe Phục Trầm nói địa chỉ xong, sau đó đưa Quan Vũ Thanh về nhà trước.

Sau khi cô ra khỏi xe, Phục Trầm vốn ngồi ở ghế sau, tự mình mở cửa xuống xe, đổi sang ngồi ở ghế phụ.

Sau khi thắt dây an toàn, anh ta nói với Khương Vị Tranh: "Làm phiền tổng giám đốc Khương đưa tôi về nhà rồi, tôi ngồi một mình phía sau, cảm thấy không tôn trọng cô cho lắm, có cảm giác xem cô như tài xế vậy.”

Cô gật đầu ừ một tiếng cũng không nói gì nhiều, đánh tay lái rồi quay lại và lái xe vào làn đường.

Cô đã lái xe nhiều năm, lái xe vừa nhanh vừa gấp, cũng thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt của Phục Trầm dường như đang rơi lên người cô.

Cô chờ đèn đỏ liền quay sang nhìn người kia, quả nhiên anh ta cũng đang nhìn cô.

Anh ta híp mắt, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ hơi ửng hồng vì rượu, tay chống lấy thái dương, anh ta tựa vào đó cả gương mặt đầy đắc ý nhìn cô..

“Có chuyện gì vậy?” Cô khó hiểu liền hỏi.

“Tổng giám đốc Khương, đã có ai nói với cô rằng lúc lái xe trông cô rất ngầu không?”

Câu nói này dường như chứa điều gì đó, nhưng Khương Vị Tranh lại cho người kia là đã uống quá nhiều. Cô không trả lời, mỉm cười rồi lại điều khiển xe

Lúc xe sắp đến nhà Phục Trầm, Hoắc Hi Trần gọi video call cho cô.

Hiện tại cũng sắp mười giờ đêm rồi, bên Hoắc Hi Trần có lẽ tầm hai, ba giờ chiều, thời điểm này, đáng lý anh phải lên lớp. Nhưng mà gần đây anh đang thực tập, thời gian rảnh rỗi rất khó xác định, thỉnh thoảng cũng gọi điện cho cô vào lúc khác.

Cô vẫn đang lái xe, không có cách nào nhận cuộc gọi video này, chỉ có thể cắm tai nghe, chuyển về cuộc gọi thoại.

“Sao em không nhận video, vẫn đang ở bên ngoài à?” Giọng anh xuyên suốt ngày đêm truyền đến từ bên kia trái đất, truyền đến tai mang đến một cảm giác xúc động lòng người.

“Ừm, đang lái xe nên không thể nhận cuộc gọi được. Anh sao thế, chẳng phải hôm qua mới gọi video call à?”

Hoắc Hi Trần ngồi trên băng ghế trước bãi cỏ bệnh viện, nhìn theo bóng cây và bầu trời trước mặt anh, có một số lời nói cứ thế bất giác thốt ra: “Thì nhớ em thôi, sao á, chê anh phiền phức à?”

“Sao em chê anh phiền được chứ, chỉ là nghe giọng nói của anh, hình như không vui cho lắm.”

“Ừm, có chút chuyện phiền phức, có điều, đối với người khác mà nói đây lại là chuyện tốt, chỉ là tạm thời anh không biết rốt cuộc có nên vì chuyện này mà vui vẻ hay không nữa.”

Rốt cuộc, nếu không phải vì người đó, anh cũng sẽ không có tuổi thơ bi thảm như vậy. Sự lạnh lùng, bạo lực và vui buồn thất thường của Hoắc Phi Phi là những ký ức cả đời này anh không thể xóa bỏ, anh có thể tự chữa lành nhưng không thể xóa bỏ quá khứ.

Những gì đã xảy ra, chính là đã định phải tồn tại điều đó.

Vậy mà người đó, tới một câu xin lỗi, một lời trăn trối, đã muốn nhận lại anh, điều này đối với anh mà nói quá bất công với anh.

Nhưng những việc này, anh không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Tranh Tranh, anh không biết nên nói với em như thế nào, anh rất nhớ em, rất rất là nhớ em, muốn ôm em, nhớ mùi hương trên thân thể em, cũng nhớ tới lúc em ôm anh..."

Một người, sao có thể luôn mãi quyến luyến và mong nhớ một người khác như thế này kia chứ, có rất nhiều thời điểm, anh thật sự muốn bỏ tất cả, trở về bên cạnh cô, không bao giờ xa rời cô nữa, “Thật sự khó khăn quá, anh không được gặp em thật rất khổ sở, anh cảm thấy hình như anh bệnh rồi, có lúc thấy khó thở lắm…”

“Ngoan, còn mấy tháng nữa thôi là anh sẽ trở về rồi, tới khi đó ngày nào cũng sẽ được gặp em.”

Cô ngẫm nghĩ, vẫn thấy có hơi bồn chồn không yên, “Như vậy đi, tầm một tiếng nữa em về đến nhà, chút nữa nếu anh còn thời gian, em gọi video call cho anh, có được không?”

“Ừm, hôm nay anh không có việc, vậy anh chờ em.” anh ngoan ngoãn đồng ý, lại nhì nhằng với cô vài câu, ngay lúc sắp kết thúc, bên kia đầu dây lại vang lên giọng một người đàn ông.

“Rẽ trái phía trước.” Phục Trầm vốn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên lên tiếng, chỉ đường cho cô.

Âm lượng của anh ta không lớn nhưng trong xe yên tĩnh lại rõ ràng và rành mạch.

Hoắc Hi Trần sững người, lập tức nghĩ đến thời điểm này bên phía cô, cơn ghen trong lòng đột nhiên dâng lên: “Tranh Tranh, tại sao bên cạnh em lại có đàn ông?”

-----

Tác giả có lời muốn nói: Hũ giấm của tên cún con đổ rồi~

Thế nhưng Tranh Tranh lại không hề hoảng sợ, người hoảng sợ lại là Trần Trần của chúng ta~