Niềm Vui Lớn

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đan Giai Nguyệt trong suốt 10 năm yêu say đắm Mục Thiên Nam, hắn biết cái tình cảm này không có gì hơn là đau thương, thầm lặng. Hắn vốn sẽ không bỏ, nhưng cái tình yêu này đã có bao giờ nảy mầm đâu.  …
Xem Thêm

Chương 43
.

Đây là sáng sớm ngày thứ ba.

Mục Thiên Nam giật mình tỉnh dậy, cơn đau ở đầu và lý trí tỉnh táo khiến anh nhíu mày – tối qua anh đã uống quá chén. Anh ngồi dậy, phát hiện mình đang… Anh nhíu mày, theo bản năng tìm kiếm một người khác.

Đan Giai Nguyệt nằm bên mép giường, cánh tay gối sau đầu, nửa thân thể trắng trẻo lộ ra khỏi chăn, hiện giờ vẫn còn đang ngủ.

Anh lấy tay xoa nhẹ thái dương, cố nhớ lại.

Hôm qua, sau khi dùng cơm trưa xong, anh đang trò chuyện với Đan Giai Nguyệt thì nhận được điện thoại của Việt Phồn Tinh. Phải, đúng vậy, Việt Phồn Tinh đã tới Nam đảo. Hai người hẹn gặp nhau – cũng chính vào trưa hôm nay. Kế đó, dưới ánh mắt tò mò của Đan Giai Nguyệt, anh im lặng, ngược lại, người nọ lại cười bảo: Không muốn nói cũng không sao. Có lẽ, cậu ta đã biết tâm trạng anh khó chịu, cho nên suốt dọc đường đều im lặng, giúp anh sắp xếp lại văn kiện.

Sau đó là một buổi chiều bộn bề nhiều việc… Anh gọi điện thoại đường dài về công ty, truyền đạt mệnh lệnh, nghe tình hình công ty trong mấy ngày qua. Đan Giai Nguyệt vẫn im lặng ngồi bên cạnh anh, lẳng lặng đợi chờ, ngẫu nhiên, tầm mắt của hai người sẽ chạm vào nhau, những lúc đó, cậu ta sẽ nở nụ cười ấm áp, thốt ra câu ‘cố lên’ thật ngây thơ. Kế đó, hai người thay quần áo, lên xe đi dự tiệc. Anh biết Đan Giai Nguyệt sẽ buồn chán vì phải ở khu nghỉ ngơi chờ đợi rất lâu, nhưng, cậu ta cười bảo không đâu, rồi lẳng lặng nhìn anh thể hiện bản lĩnh trước rất nhiều nhân vật nổi tiếng nước ngoài, cậu ấy nói, như thế, nhìn anh rất sáng chói, rất MAN, khiến cho cậu ấy yêu nhiều hơn — Nghe những từ không mấy đứng đắn đó, anh bật cười, sờ lên má người nọ. Nếu khi đó không phải đang ở một nơi đông đảo, anh nhất định sẽ hôn thay vì vuốt ve, Mục Thiên Nam tin tưởng như thế. Tình yêu đã khiến anh thay đổi thật nhiều.

Sau nữa…

“Ưm…” Người bên cạnh khẽ ngâm lên một tiếng, chặn đứt dòng hồi tưởng của Mục Thiên Nam. Mục Thiên Nam chuyển ánh mắt qua phía người kia, thấy cậu ta nghiêng người qua, mở mắt, nhìn anh bằng đôi mắt sương mù, cười ngây ngô, bảo: “Chào buổi sáng, Thiên Nam…”

Tiếp đó, Mục Thiên Nam cúi người xuống, dùng miệng đáp lại lời chào hỏi của đối phương.

“Ưm…” Đan Giai Nguyệt lại ngâm ra tiếng, hôn môi với người mình yêu sẽ nghiện đó nha. Trong mơ hồ, anh đáp lại cái người hai ngày qua dường như rất thích hôn mình, thả hồn trôi nổi.

Tuy nhiên, Mục Thiên Nam lại đột nhiên dứt ra.

Mục Thiên Nam ngồi trước mặt Đan Giai Nguyệt vẫn đang nằm ngửa, nhìn thẳng vào nhau.

Mục: “Tối qua, tôi uống say!”

Đan: “Đúng vậy, tôi mang cậu về đây mà!” Nhưng, trong một bầu không khí tốt như vậy sao lại đột nhiên nói như thế? Đan Giai Nguyệt nghĩ.

Mục: “Tôi cường thượng cậu à?”

“!” Đan Giai Nguyệt cả kinh, trừng to mắt. Sau đó nhìn chằm chằm vẻ mặt đang rất thành thật của người nọ, cười phá lên, “Ha ha ha ha…”

Cái người luôn luôn lạnh lùng ấy bỗng chốc thật là khó coi, đồng thời cũng ý thức được rằng mình đã hỏi một vấn đề quá ngu xuẩn.

Đan Giai Nguyệt ngồi dậy, ôm lấy người đang khó chịu, nói khẽ vào tai anh ta, “Không có, lúc cậu uống say, trông còn trầm tĩnh hơn lúc bình thường. Đúng là khiến tôi thấy tiếc nha!”

“Nếu vậy, hiện tại chúng ta bù đắp cho sự tiếc nuối ấy, cậu thấy thế nào?” Người nọ lại dùng giọng điệu thản nhiên kiềm chế Đan Giai Nguyệt đang muốn tạo phản.

“Oa, trời đã sáng rồi, mau thức dậy, mặc quần áo…” Đan Giai Nguyệt đẩy Mục Thiên Nam ra, tỏ vẻ như rất bận rộn.

Mục Thiên Nam nhíu mày, nghĩ, xem ra anh rất thích việc buổi sáng thức dậy có Đan Giai Nguyệt nằm cạnh bên, thậm chí còn rất vui nữa là khác. Tuy nhiên… bên phía Vivian…

Hôm nay là ngày thứ ba, phải đi gặp Việt Phồn Tinh. Ngày mai trở về, sẽ gặp Chu Uy An. Giải quyết từng chuyện một.

Hiện giờ, lý trí đã khiến người đàn ông này trở nên vô tình, vì anh không thương cô ta, cho nên anh đã quẳng đi cái cảm giác áy náy. Nhưng, cũng phải, dù sao trong hai mươi mấy năm qua, anh chưa hề khát vọng như thế bao giờ.

Ở nơi tiếp giáp biển, chỗ biển và đảo giao nhau, dù không phải núi cao, nhưng cũng là vách đá dựng đứng. Nếu có chút gió, cũng đã đủ tạo nên những cơn sóng vỗ thật mạnh vào bờ.

Đúng mười hai giờ trưa, Nam đảo, bên bờ vực.

Có gió, có sóng biển ập vào bờ.

Việt Phồn Tinh đứng trên vách đá, trông về phía vùng biển xa xa.

Gió thổi phần phật, như xuyên thấu qua trái tim anh.

Anh đang đứng trước một phần mộ, không có lối thoát.

Không có nước mắt, thậm chí không có nỗi đau, chỉ có ngọn gió thổi phần phật, xuyên thấu trái tim anh.

Mười hai giờ, Mục Thiên Nam theo một đường khác đi lên vách núi.

Nơi anh đi lên, không phải là vách núi, mà là mưu trí hai mươi sáu năm qua của anh. Mỗi một dấu chân, dính đầy máu.

Mười tám năm sau, hai anh em song sinh lại gặp nhau trên vùng đất mà mẹ hai người đã mất.

Mục Thiên Nam đứng cạnh Việt Phồn Tinh, nhìn xuống đáy vực.

“Nếu muốn đánh em, xin hãy để em rải hết chỗ hoa này đã!” Việt Phồn Tinh lên tiếng, rải từng đóa cúc một xuống biển sâu.

“Được!” Mục Thiên Nam đáp.

Cuồng phong thổi bay quần áo màu đen của hai con người gần giống nhau.

Mấy phút sau.

Hai người quay trở lại vùng đất bằng phẳng bên bờ vực.

Việt: “Tát vào mặt cũng không sao!”

Mục Thiên Nam đi tới trước mặt Việt Phồn Tinh đang cười cười.

Mục: “Chìa tay em ra!”

Việt Phồn Tinh nhíu mày giống hệt như Mục Thiên Nam, sau cùng vươn tay trái ra.

Mục Thiên Nam cũng vươn tay trái ra, tát mạnh vào lòng bàn tay Việt Phồn Tinh, ‘chan chát’ hai tiếng.

Việt Phồn Tinh nhớ rõ, vào lần sinh nhật sáu tuổi của hai người, anh cảm thấy mẹ mình không công bằng, cho anh món quà không tốt bằng anh hai. Vì thế anh khóc lóc om sòm, đến cuối cùng, anh đã nhắc tới câu ‘ba ba rất tốt’ này nọ, khiến người mẹ vốn đang an ủi anh phải rơi nước mắt. Sau đó, anh hai phải dẫn anh tới trước mặt mẹ xin lỗi, sau cùng để mẹ hết giận, Việt Thiên Nam đã dùng cách mẹ anh vẫn hay làm đánh vào lòng bàn tay trái của anh. Đánh vào lòng bàn tay trái, là phương thức trừng phạt khi người của Việt gia mắc sai lầm.

‘Chan chát’ hai tiếng, Việt Phồn Tinh thu lại chiếc mặt nạ tươi cười của mình, cúi đầu. Khi anh ngẩng đầu lên, quả nhiên đã đẫm nước mắt.

Người đàn ông hai mươi năm qua chưa từng khóc, giờ lại rơi nước mắt trước mặt anh mình, “Xin lỗi! Anh hai, em sai rồi!”

Thêm Bình Luận