Niềm Vui Lớn

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đan Giai Nguyệt trong suốt 10 năm yêu say đắm Mục Thiên Nam, hắn biết cái tình cảm này không có gì hơn là đau thương, thầm lặng. Hắn vốn sẽ không bỏ, nhưng cái tình yêu này đã có bao giờ nảy mầm đâu.  …
Xem Thêm

Chương 41
.

Tất cả nhược điểm của con người đều phát sinh từ du͙© vọиɠ. Mục Thiên Nam biết, nếu không có mong muốn, cuộc đời nhất định sẽ vô cùng tẻ nhạt. Muốn được thứ gì thì phải trả giá bằng việc mất đi thứ khác, cho nên, anh phải bỏ Chu Uy An. Giờ ngẫm lại, cũng thật giống như Đan Giai Nguyệt đã đánh giá – lãnh huyết vô tình.

Đan Giai Nguyệt ngồi vào xe, phất hiện Mục Thiên Nam đang ngồi trên ghế lái hút thuốc, vẻ mặt như có điều cần suy nghĩ sâu xa.

Đây là Nam đảo, có bầu không khí dễ chịu. Ban đầu, anh định tới tận đây để làm một nam tử hán kiên cường, nào ngờ, gặp nhau bất ngờ, lại tình cờ được chấp nhận, cho nên cũng đã chấm dứt cái kiếp sống như chết lúc trước. Đúng vậy, cuộc sống như chết ấy đã kết thúc, nhưng những ngày hạnh phúc kèm bất an lại vì thế mà bắt đầu. Còn về tình yêu, một khi giẫm chân vào, cũng là sự mở đầu cho một khảo nghiệm mới. Tuy nhiên, Đan Giai Nguyệt sẽ cố hết sức đi tốt từng bước một, đây là chuyện mà cả đời này anh phải làm, tuy là không có to lớn cho mấy, nhưng đúng thật là chuyện mà anh muốn làm hoàn hảo nhất.

Mục Thiên Nam ở lại Nam đảo ba ngày và hôm nay là ngày thứ hai. Đan Giai Nguyệt đã chính tai nghe người nọ nói ‘thích’ mình, nhưng anh đã đáp lại rằng sẽ cho đối phương thời gian ba ngày để suy nghĩ xem có tiếp tục chọn anh mà bỏ rơi cô gái sắp đính hôn hay không. Bởi vì, hạnh phúc tới quá nhanh, cho nên không mấy chân thật – về sau, có lẽ Mục Thiên Nam sẽ hối hận. Tất nhiên, suy nghĩ đó hình thành từ sự cao thượng và quan điểm tình yêu của Đan Giai Nguyệt.

“Thích gì ở mình chứ?” Đan Giai Nguyệt không tự tin.

“Thích cậu cái gì?” Người nọ dụi tắt điếu thuốc, lặp lại câu hỏi của người cạnh bên, “Dây an toàn!” Chỉ chỉ dây an toàn vẫn chưa được đeo vào kế bên, không đáp.

Sửng sốt, không ngờ là anh lại thốt ra câu hỏi trong lòng mình nha. Đan Giai Nguyệt nghĩ, tuy nhiên, vậy thì có gì là không tốt chứ! Giờ còn mới mẻ, tốt nhất là nên thẳng thắn với nhau sẽ tốt hơn. Nghĩ xong, anh thắt dây an toàn lại.

Lái xe lên đường.

“Sao lại thích tôi? Tôi muốn biết!” Đan Giai Nguyệt hỏi.

“…” Người nọ nghiêng đầu qua nhìn một chút, sau đó lại nhìn ra ngoài kính xe, đáp: “Bởi vì…” Rất khó giải thích, “Rất khó giải thích, nhưng tôi lại chẳng muốn buông tay!” Sau cùng, đối phương đã đưa ra một kết luận như vậy.

Đan Giai Nguyệt nhìn Mục Thiên Nam trân trân. Sau đó, quay lại, cúi đầu hồi tưởng câu trả lời của người nọ. Cuối cùng, nở nụ cười.

Có lẽ Mục Thiên Nam cũng chưa từng nói mấy lời này với Chu Uy An, mấy câu ‘không muốn buông tay’ này nọ gì đấy.

“Nhưng, tôi thật sự thích cậu!” Đan Giai Nguyệt đáp lại như thế.

“…” Người nọ tự nhủ với lòng là phải tập trung, dù gì thì hiện tại anh cũng đang lái xe. Tuy nhiên, những lời thổ lộ ấy đã hình thành một dòng nước ấm, chảy vào trong tim anh.

“Thiên Nam, cậu có biết là tôi hạnh phúc lắm không! Bởi vì hiện tại tôi đã có thể quang minh chính đại nói với cậu những câu như thế!” Đan Giai Nguyệt tựa vào ghế, nhẹ nhàng, chậm rãi nói.

Mục Thiên Nam dừng lại trước đèn đỏ, đưa tay, xoa nhẹ lên đầu Đan Giai Nguyệt.

Người đã yêu mình mười năm… Mục Thiên Nam nghĩ, nhất định rất vất vả. Nếu không phải Đan Giai Nguyệt, có lẽ Mục Thiên Nam đã nghĩ, tình yêu đúng thật là khiến con người ta bị khinh thường, khiến người ta tự ngược bản thân như vậy.

“Giống y như nằm mơ vậy, cậu đang ở cạnh bên tôi, cậu đặt tay lên đầu tôi và cậu đang cười!” Đan Giai Nguyệt kéo tay đối phương xuống, đặt lên tay mình, nhìn thật kỹ. Lướt qua ngón tay thon dài, anh vuốt nhè nhẹ lên mấy lóng tay.

“Đừng như vậy…” Mục Thiên Nam nói.

“?” Đan Giai Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn người nọ.

“Du͙© vọиɠ của nam giới, tôi nghĩ là cậu phải hiểu mới đúng chứ!” Trong mắt Mục Thiên Nam thoáng hiện lên lửa dục. Ai nha, không phải sao, cho dù không biết thế nào, nhưng cậu ta cứ luôn nói mấy câu tâm tình như vậy, không sinh ra phản ứng khác thường mới lạ.

“Hử?” Đan Giai Nguyệt ngây ra một chút. Đây… Chính là cái người lạnh lùng mà anh quen hay sao?

“Với lại, chúng ta cũng nên nghiên cứu một chút vấn đề ‘làm’ thế nào mới được…” Không thèm để ý tới khuôn mặt vị xử nam ngồi bên cạnh đỏ ửng lên, anh nhìn cột đèn xanh, một lần nữa xuất phát.

“Ha ha ha…” Sau cùng, Đan Giai Nguyệt bật cười. Càng tới gần, anh càng phát hiện một bộ mặt khác của người này, đây đúng là một chuyện cực kỳ vui vẻ nha!

“Được thôi, nhưng trước tiên cậu phải giải quyết cho xong vợ chưa cưới của cậu đã! Bằng không, cậu sẽ không chiếm được tôi đâu! Tuy là trái tim tôi đã thuộc về cậu rồi, nhưng thân thể vẫn còn là của chính mình nha!”

Không ép buộc, không oán hận, cho dù có thốt ra vấn đề cốt lõi nhất —- Sự tồn tại của Chu Uy An, giống như là đang nói đùa. Đan Giai Nguyệt luôn là người hiểu Mục Thiên Nam, trước giờ đều như vậy. Bảo Mục Thiên Nam sao có thể buông lơi được đây?

Xe chạy tới ngã tư Nam đảo.

“Cậu thích hai màu đen trắng đúng không?” Đan Giai Nguyệt hỏi.

“Ừ, cậu thì sao?”

“Không đặc biệt thích màu gì lắm! Nhưng hầu như đều là tông màu sáng cả!”

“Khẩu vị… À, tôi biết rồi, tôi đã làm cơm cho cậu ăn một tuần rồi nha. Ừ, cũng không kén ăn lắm, gì cũng ăn được. Tuy nhiên, dường như là thích cơm chiên trứng —- Nhưng, với thân phận của cậu mà nói, rất kỳ lạ!”

“…Đó là món duy nhất mà mẹ tôi làm ngon đấy!”

“…” Đan Giai Nguyệt đặt tay lên đầu người lái xe, tất nhiên kế tiếp chính là vỗ nhè nhẹ xuống.

“Ba vòng?”

“Cậu thấy thế nào?” Mục Thiên Nam mỉm cười, đáp lại, đây là mấy câu hỏi gì thế nhỉ?

“Được rồi! Dáng người rất tốt!” Đan Giai Nguyệt làm điệu bộ như chuyên gia.

“Ha ha!” Mục Thiên Nam cười.

Có lẽ là do trưởng thành trong cô độc, cho nên không có gì khiến anh nhạy cảm, nhưng cũng không phải là anh đều vui vẻ chấp nhận cả. Mục Thiên Nam biết, nếu không phải Đan Giai Nguyệt, anh vẫn sẽ tiếp tục như thế, sẽ cùng một cô gái đến cả người bạn cũng không bằng kết hôn, sinh con, kiếm tiền, sống bình thản cho đến già, rồi chết. Nhưng, Đan Giai Nguyệt đã xuất hiện, đã để anh phải lần nữa tự hỏi lại chính mình, con đường đó phải chăng là lựa chọn chính xác nhất.

Xe dừng lại ở bãi đỗ xe.

Đan Giai Nguyệt tháo dây an toàn ra. Ngay sau đó lại bị hôn sâu. Kinh ngạc, nhưng cũng vươn lưỡi ra quấn quanh cùng Mục Thiên Nam.

Một lát sau, khi đã dừng lại, Mục Thiên Nam nói với tân thủ vừa biết tới hôn môi Đan Giai Nguyệt mấy câu, về sau, những câu đó, đã khiến anh ghi nhớ cả đời.

—- Từ lúc cậu bỏ đi, toàn bộ thế giới của tôi đã rối loạn.

—- Cậu phải chịu trách nhiệm.

—- Tôi muốn cậu, thể xác và cả trái tim.

Thêm Bình Luận