Đàm Âm xoay người nhặt đóa bạch liên dưới chân lên, đặt trước mũi nhẹ nhàng ngửi, trong động thiên hoa lệ đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, hoa sen trong hồ nước bị cơn lốc thổi nghiêng trái ngã phải, các cô nương có người bị thổi bay trâm cài tóc, có người bị mê hoặc, ai nấy đều la hoảng sợ.
Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, chuông gió trên tháp nhỏ bảy tầng kêu leng keng không ngừng, bỗng nhiên leng keng hai tiếng, lại bị gió thổi rơi hai chuỗi, đúng lúc nện trúng đầu bạch y nhân thủ vệ, lập tức khiến bọn họ đầu rơi máu chảy, lớn tiếng kêu đau. Các cô nương không ngờ đột nhiên xảy ra loại biến cố này, không khỏi ngây người.
Đang cực kỳ huyên náo, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hót êm tai, ngay sau đó kim quang rải rác chiếu xuống, cuồng phong thoáng ngừng lại, Đàm Âm ngẩng đầu, liền thấy giữa không trung có một con chim cực lạc to lớn, lông mi giống như tuyết trắng, phần đuôi màu vàng kéo rất dài, chập chờn lắc lư, khí thế phi phàm.
Trên lưng điểu là một nam tử áo đen, cổ áo và ống tay áo được thêu hoa văn vàng kim, hết sức hoa lệ. Hắn tò mò cúi đầu nhìn xuống dưới, một lúc lâu sau mới cười tủm tỉm mở miệng: "Có chuyện gì xảy ra sao?" Giọng nói rất dịu dàng nhưng ngữ điệu lại có vẻ hơi lỗ mãng.
"Tiên nhân kìa!" Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, khẽ hô một tiếng, sau đó tất cả mọi người quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu xuống đất, cùng hô lên: "Bái kiến tiên nhân."
Quần áo tung bay, nam tử áo đen nhẹ nhàng đáp xuống đất, chắp tay trước ngực, cũng thi lễ một cái: "Chư vị tỷ tỷ không cần đa lễ, mời đứng lên."
... Tỷ, tỷ tỷ?
Các cô nương đổ mồ hôi ròng ròng, lớn mật len lén ngẩng đầu đánh giá hắn. Mái tóc dài màu đen của hắn tùy ý kéo dài, mặc đồ trang sức tuy quý giá, nhưng mặc ở trên người hắn lại có vẻ đặc biệt tùy tiện. Truyền thuyết kể rằng các tiên nhân đều là nhân vật tuyệt sắc, ít nhất dung mạo cũng hết sức đoan lệ, nhưng vị tiên nhân này lớn lên... thật khiến cho người ta nhìn qua liền quên, dường như hai hạ nhân thủ tháp bên cạnh dung mạo còn đặc sắc hơn hắn một chút. Các cô nương vốn dĩ cực kỳ ngưỡng mộ tiên nhân, giờ đây trong lòng không khỏi thất vọng.
Đàm Âm ở một bên yên lặng quan sát hắn, nhìn từ đầu đến chân, rồi từ chân đến đầu, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên tay trái của y, trời hè nắng nóng thế này, sao tay trái hắn lại đeo một cái găng tay chỉ đen.