Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niệm Vô Song

Chương 43: Thiên Hạ Vô Song - Tg/Thập Tứ Lang 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn nhìn về phía Tân Sửu trưởng lão cười khổ: "Nếu ta đuổi không kịp, trưởng lão đã dự định tăng cường kết giới để phòng ngự đám Chiến Quỷ kia sao?"

Mặc dù kết giới của hồ ly lợi hại, nhưng sáu Chiến Quỷ đồng thời gây khó dễ, kết giới làm dày cũng có thể đánh nát, nếu gặp phải loại hoàn mỹ Chiến Quỷ như Lệ Triêu Ương trăm năm khó gặp, kết giới không cứng hơn đồ sứ bao nhiêu.

Tân Sửu trưởng lão vuốt chòm râu dài trắng như tuyết, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Ngay cả ngươi mà cũng nghĩ tới chuyện này, ta lại không nghĩ ra? Lần này là vì đón ngươi, chờ khi ngươi đi ra, muốn tiến vào, chỉ sợ khó khăn."

Đại tăng lữ "Ồ" một tiếng, lúc này mới phát giác đó cũng không phải là kết giới phòng ngự mà bộ tộc Hữu Hồ thường chế tạo, giống như thật như giả, như mộng như ảo, mà nói là kết giới, ngược lại càng giống huyễn cảnh hơn, tính chất của nó ngược lại có chút tương tự với Vân Vụ trận xung quanh hoàng lăng Vãn Lan sơn, nhưng lại cao minh hơn nhiều so với Vân Vụ trận.

"Tộc ta và Chiến Quỷ nhất tộc nhiều thế hệ bế tắc, nhưng nếu Đinh Tuất không khıêυ khí©h thì cũng chẳng có nhiều chuyện như vậy." Tân Sửu trưởng lão thở dài một tiếng, "Mấy tầng kết giới này bất quá chỉ là kế hoãn binh, ngày khác nếu có Chiến Quỷ tìm được, cũng có thể dành thời cơ chạy trốn cho tộc nhân của Quất Tử hồ chúng ta."

Hắn thấy đại tăng lữ muốn nói lại thôi, trong lòng hiểu được hắn muốn nói gì, lại nói: "Ta khác với Đinh Tuất, không thể có chuyện quy thuận Phương Ngoại Sơn. Dã tâm của hắn quá lớn, mà ta chỉ mong hai chữ tiêu dao."



Đại tăng lữ sờ sờ bụng, nhìn hắn, đột nhiên cười lên: "... Ta chỉ là muốn hỏi, có đồ ăn không? Ta đói bụng lắm rồi."

Tân Sửu trưởng lão cười ha ha: "Có! Ngươi đi theo ta."

*

Ngày xưa khi bộ tộc Hữu Hồ huy hoàng vô hạn có dáng vẻ gì, đại tăng lữ cũng không biết, ghi chép trong sách sử có chăng cũng chỉ là chữ viết trống rỗng.

Nhưng hoa tươi trước mắt như gấm, mùi thơm bao phủ, vầng sáng của Dạ Minh Châu chiếu khuôn mặt các cô nương như bạch ngọc, tiếng ca du dương uyển chuyển và tiếng ca uyển chuyển loáng thoáng, như thật như giả, vô số hoa sen khổng lồ rơi xuống như mưa rào. Hắn liền cảm thấy, có lẽ bộ tộc Hữu Hồ thời kỳ huy hoàng chính là như thế này, vô ưu vô lự, tiêu diêu tự tại. Đây là cảnh tượng sẽ không xuất hiện ở Phương Ngoại Sơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »